Edit by NHT Chang
---------
Ánh mắt hai người giao nhau, Liễu Ngâm bỗng chốc cảm thấy hồi hộp. Không phải chỉ là hôn nhân hình thức thôi sao?
Ánh nến lung linh, soi rõ khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Tần Nghiêm khẽ mím môi, tay anh càng nắm chặt cánh tay nàng hơn, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên một tia u tối.
Cảm thấy mình bị kéo ngày càng gần, Liễu Ngâm đến cả thở cũng không dám, vội vàng lắp bắp nói: "Ta... ta đến kỳ kinh nguyệt rồi..."
Nói xong, nàng xấu hổ đến mức cả đầu gần như chạm đất. Người đàn ông khựng lại, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu nàng, rồi nhanh chóng rời đi, buông tay nàng và quay người bước ra ngoài.
Khi đến cửa, anh đột nhiên dừng lại, liếc mắt nói, "Tự nghỉ ngơi đi."
Nói xong, anh mở cửa rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài, mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Thái tử lại không ở lại, điều này khiến Lưu ma ma lo lắng, nhưng rồi phát hiện ra vẻ mặt anh không có chút tức giận nào, rõ ràng là không giận dữ, vậy tại sao lại không ở lại?
Chỉ có Tiểu Lộc Tử là hiểu rõ, đi theo sau chủ nhân, cẩn thận hỏi: "Điện hạ... có muốn đến chỗ Lục trắc phi không?"
Mặc dù không ở lại đêm tân hôn của Thái tử phi là không hợp lễ nghi, nhưng chỉ cần Thái tử thích là được.
"Đi thư phòng." Giọng hắn trầm thấp.
Nghe vậy, Tiểu Lộc Tử lập tức im lặng, trong lòng càng tò mò về những gì vừa xảy ra trong phòng.
Trong khi đó, Lưu ma ma cũng lo lắng bước vào phòng hỏi thăm Liễu Ngâm chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi nghe nàng nói mình đang kỳ kinh nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Bà thật sự lo rằng vị tổ tông này lại chọc giận Thái tử.
Liễu Ngâm không bận tâm đến những chuyện đó, vội vàng cho người chuẩn bị nước để tắm rửa, trong lòng đầy kinh ngạc, khó mà tin được, vừa rồi Thái tử thật sự định động phòng với nàng sao?
Không thể nào! Không thể nào!
Chắc chắn là nàng gặp ảo giác!
Vừa rồi chắc chắn là hắn đang dọa nàng, làm sao hắn có thể động phòng với nàng được. Nghe nói Lục trắc phi là người rất dịu dàng, nếu muốn động phòng thì chắc chắn hắn sẽ chọn đối phương!
Tự an ủi mình một hồi, sau khi tắm rửa, Liễu Ngâm nằm lại trên giường, nhìn ánh trăng trong veo ngoài cửa sổ, lòng nàng bỗng chốc thấy buồn, chỉ chớp mắt, nàng đã lấy chồng rồi.
Đêm khuya thanh tĩnh, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo Đông Cung, cho đến khi tin tức Thái tử không ở lại lan truyền, chắc chắn có người vui mừng, có kẻ buồn phiền, định mệnh là có người không ngủ yên đêm nay.
Không biết nàng đã ngủ từ lúc nào, thường thì Liễu Ngâm quen với việc ngủ muộn, nhưng lần này vừa mới đến giờ Thìn đã bị Lưu ma ma đánh thức. Ánh mặt trời mới mọc bên ngoài hơi chói mắt, nàng cuộn tròn trong chăn không muốn dậy, cuối cùng vẫn bị Tế Vân kéo ra khỏi giường.
Với đôi mắt mơ màng, nàng lơ mơ giơ tay để cung nữ mặc đồ cho mình, một bên còn trách mắng Tế Vân, "Ngươi thật là to gan, đều là mẹ ta chiều hư ngươi."
Nghe vậy, Lưu ma ma bên cạnh chỉ mỉm cười bất lực, "Hôm nay Thái tử phi phải đến thỉnh an Hoàng hậu và Hoàng thượng, không thể trễ giờ, nếu không sẽ bị người ta bắt bẻ."
Các cung nữ nghe vậy cũng cúi đầu cười thầm. Chỉ nghe nói Thái tử phi trước khi xuất giá không tuân thủ lễ nghi, quả nhiên là vậy, không trách Thái tử không lưu lại đêm qua.
Phát hiện ra những ánh mắt kỳ lạ của họ, Lưu ma ma lập tức trừng mắt, "Không có chút quy củ nào, các ngươi muốn bị đưa đến Thận Hình Ty đúng không?"
"Ma ma nguôi giận, Thái tử phi thứ tội!" Mấy cung nữ sợ đến mức vội quỳ xuống.
Lưu ma ma từng là người thân cận của Hoàng hậu, đến cả các chưởng sự cũng phải nể mặt bà, những cung nữ này tất nhiên không dám lỗ mãng, chỉ có Liễu Ngâm là lơ đễnh phẩy tay, mấy cung nữ mới vội vàng lui ra.
Mặc xong những lớp y phục phức tạp, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm để Lưu ma ma chải tóc cho mình, lười nhác nói: "Hà tất phải chấp nhặt với họ, lát nữa cứ cho người đưa đi Thận Hình Ty, không gϊếŧ gà dọa khỉ thì họ lại nghĩ ta là quả hồng mềm."
Có thể động tay, nàng tuyệt đối không nói suông.
Biết chủ nhân này không chịu thiệt thòi, trong cung thì điều đó cũng tốt, khỏi bị người khác coi thường, con gái nhà họ Liễu không phải loại bị người khác ức hϊếp.
"Haizz, sau này ngày nào cũng phải dậy sớm thỉnh an cô mẫu, chẳng phải ngày nào ta cũng phải dậy sớm thế này sao." Liễu Ngâm thở dài nặng nề, nghĩ nếu là mùa đông chắc sẽ khổ chết nàng.
Nghe vậy, Tế Vân cũng che miệng cười khẽ, Lưu ma ma không khỏi cười nói: "Người nghĩ nhiều rồi, Hoàng hậu nương nương sao nỡ để người phải chịu khổ, chỉ là hôm nay không thể tránh được thôi, sau này tất nhiên không cần ngày nào cũng thỉnh an, bình thường chỉ cần làm đủ lễ là được rồi."
Nghe vậy, Liễu Ngâm lập tức thấy tinh thần phấn chấn, có chỗ dựa đúng là tốt thật!
"Còn nữa, bây giờ người đã gả cho Thái tử, sau này không thể gọi là cô mẫu nữa, phải gọi là mẫu hậu." Lưu ma ma ân cần dặn dò.
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Ngâm bất giác nóng bừng, không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.
------------