Thái Tử Phi Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 39

Edit by NHT Chang

------------

Lục Công chúa vội vàng gật đầu, Liễu Ngâm cũng lập tức đi ra ngoài, miệng không ngừng oán thán, "Ngươi xem, Trang Minh Nguyệt còn nói ta không giữ gìn sự rút rè của nữ tử, Hạ Hâm chẳng phải cũng suốt ngày Thái tử ca ca, Thái tử ca ca sao? Vậy mà còn mặt mũi nói ta không biết lễ nghi tôn ti."

Ra khỏi phòng, Liễu Ngâm bảo Tế Vân đi trả tiền trước, nhưng vừa đến lối cầu thang thì nhìn thấy một nhóm người đang đi lên. Hai bên gặp nhau khiến bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"Liễu Ngâm, ngươi dám đánh bổn quận chúa!"

Giọng nữ tử đội mũ sa đầy tức giận, chính là giọng của Trang Minh Nguyệt. Bên cạnh, Hạ Hâm vẫn cầm trong tay một quả nho tròn trĩnh, rõ ràng là quả nho vừa rồi Liễu Ngâm ném xuống.

Không ngờ hai người họ đến nhanh vậy, Lục Công chúa cũng không kém cạnh mà trừng mắt nhìn lại, "Ai nhìn thấy biểu tỷ ta động thủ? Còn nữa, Minh Nguyệt, ngươi thấy bổn công chúa cũng không hành lễ sao? Đây là lễ nghĩa mà Hoàng cô cô dạy ngươi sao?"

Là đích nữ công chúa duy nhất, Lục Công chúa tất nhiên không nhún nhường trước mặt người ngoài. Trang Minh Nguyệt tức đến nỗi suýt cắn vỡ cả răng bạc, chỉ biết hằm hằm nhìn hai người.

Tên tiểu nhị đi ngang qua cũng khϊếp sợ đến không dám đến gần, hắn tất nhiên nhận ra vị tiểu thư nhà họ Liễu này. Chuyện của những người tôn quý này không phải là thứ mà kẻ thấp cổ bé họng như hắn có thể xem náo nhiệt, hắn chỉ có thể giả vờ làm rùa rụt cổ, từ từ chuồn xuống dưới.

"Là ta và Minh Nguyệt không để ý, mong Lục Công chúa bỏ qua." Kỳ Dương Quận chúa cúi đầu nói với vẻ điềm tĩnh.

Không thích đôi co với hai người này, Liễu Ngâm ra hiệu bằng mắt với Lục Công chúa, hai người liền bước xuống cầu thang. Nhưng khi đi ngang qua đối phương, nàng đột nhiên dừng lại, cảm thấy cánh tay tê cứng.

"Ngươi lại giở trò gì?" Nàng nhìn nữ tử bên cạnh với vẻ mặt giận dữ.

Hạ Hâm chỉ nhàn nhã đi vài bước về phía trước, lông mày hơi động, "Ta đã làm gì? Liễu cô nương nói chuyện vẫn phải có chứng cứ thì tốt hơn."

"Tiểu thư, nàng ta vừa điểm vào huyệt lưu tuệ của người." Tế Vân lập tức bước đến thấp giọng nói.

"Biểu tỷ..." Lục Công chúa cũng nhíu mày nhìn hai người kia.

Cánh tay vẫn tê cứng, Liễu Ngâm không giận mà cười, "Được thôi, vậy ta chỉ có thể đi tìm Trấn Nam Vương đòi công lý, dù sao ta cũng luôn thích làm to chuyện."

Nghe vậy, ánh mắt của Hạ Hâm lập tức thay đổi, đang định nói gì đó thì nhìn thấy một nhóm người từ dưới lầu bước lên. Đôi mắt nàng ta sáng lên.

"Thái tử ca ca."

Nghe tiếng, Liễu Ngâm cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đại hoàng tử và thế tử Trấn Nam Vương đang đi tới, đi đầu là một nam tử mặc áo dài đen, thân hình cao lớn, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy. Hạ Hâm đỏ mặt từ từ vươn tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào vạt áo của nam tử, hắn đã vô tình né tránh bàn tay của nàng ta, khiến nàng đành rút tay lại, giữ nụ cười trên môi.

"Hâm Nhi, ngươi lại gây chuyện gì nữa vậy?" Nhìn thấy nàng, Hạ Kỳ nhíu mày.

Thấy vậy, Liễu Ngâm lập tức chỉ vào cánh tay đang không nhấc lên được của mình mà cáo trạng,

"Thế tử điện hạ, ngài phải quản lý muội muội của mình thật tốt, nàng ta vừa dùng kim đâm ta, làm cánh tay ta không nhấc lên được. Dù ta có rộng lượng đến đâu cũng không thể chịu đựng mãi được."

Lời vừa dứt, Đại hoàng tử và những người phía sau đều quay sang nhìn nhau, mấy cô nương này thật đúng là sinh ra đã không hợp nhau, hễ gặp là có chuyện, đến cả chuyện lớn chuyện nhỏ cũng kéo nhau ra ngoài cung giải quyết. Nếu bọn họ không nghe nhầm, thì Liễu Ngâm còn nói rằng sẽ đi tìm Trấn Nam Vương để tố cáo?

"Ta không có." Hạ Hâm lập tức nhìn thoáng qua Tần Nghiêm, nóng lòng giải thích, "Thái tử ca ca, huynh nhất định phải tin ta."

Rõ ràng là một đóa hoa bá vương, nhưng lại muốn đóng giả một bông sen trắng, Liễu Ngâm gần như phát bực mà cười ra tiếng, chỉ thấy vị thế tử đột nhiên tiến lên, cầm lấy tay nàng, ấn hai lần lên cánh tay, trong chốc lát cánh tay đang tê cứng bỗng cử động được.

Nhìn thấy vậy, Minh Nguyệt Quận chúa không khỏi siết chặt nắm tay, bên dưới tấm mũ là đôi mắt chứa đầy thù hận.

"Về phủ, tại hạ nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn muội muội." Hạ Kỳ từ từ buông cổ tay mảnh mai của nàng ra.

Nhúc nhích cánh tay, Liễu Ngâm lập tức tươi cười, nhìn nam tử trước mặt, giọng nói trong trẻo, "Thế tử điện hạ vẫn là người biết lý lẽ."

Chỉ vì biết võ công mà ức hϊếp người khác, thật là quá đáng. Sau này nàng nhất định sẽ tìm một cao thủ võ lâm bảo vệ mình, xem vị Quận chúa kia còn làm càn được nữa không.

Nhìn hai người họ đứng gần nhau, chân mày Tần Nghiêm khẽ cau lại, giọng nói trầm thấp vang lên, "Lại đây."

----------