Edit by NHT Chang-----
Thấy mọi người đều đã đi, Liễu Ngâm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại cảnh mình vừa giả vờ nhõng nhẽo, nàng không khỏi cảm thấy khó chịu, thời buổi này kiếm miếng cơm thật không dễ dàng.
Nhớ đến Thẩm Thái phó đang đứng gần đó, thấy ông nhìn mình với ánh mắt lạ lùng, Liễu Ngâm nghĩ có lẽ mình đã làm ông kinh ngạc. Dù sao thì các nữ tử ở đây đều rất e thẹn, đâu ai như mình mà bám riết như vậy.
"À… học trò xin phép đi trước, Thái phó đi thong thả." Nàng nghiêm túc cúi đầu chào, sau đó dẫn Tế Vân rời khỏi cung.
Thẩm Thái phó khẽ lắc đầu, mỉm cười không nói gì, rồi tiếp tục bước đi.
Về đến phủ, Liễu Ngâm liền đi tắm để giải nhiệt, sau đó uống một bát sấu ngâm lạnh, nằm dài trên ghế quý phi đọc sách. Thực ra, nàng không hiểu hết các chữ trong sách, chỉ có thể đoán nghĩa.
Những ánh mắt khi nãy, rồi sẽ đến ngày nàng học giỏi và làm họ kinh ngạc!
"Tiểu thư, nô tỳ thấy Thái tử điện hạ đối xử với người đã khác trước."
Tế Vân vừa phe phẩy quạt, vừa cười nói: "Nô tỳ nghĩ Thái tử điện hạ chắc chắn đã nhận thấy tấm lòng của tiểu thư, nếu không đã không nói chuyện với người lần trước."
Liễu Ngâm : "..."
Chỉ nói có một câu mà nhớ mãi đến giờ sao?
"Ngươi chỉ cần sau này ít mách lẻo với mẫu thân là được rồi, đồ gian xảo." Nàng liếc nhìn Tế Vân.
Tế Vân lập tức cuống lên, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Nô tỳ nghĩ rằng chuyện vui này có thể báo cho phu nhân, nếu tiểu thư không thích, nô tỳ từ nay sẽ không nói gì với phu nhân nữa."
Thấy bộ dạng lo lắng của Tế Vân, Liễu Ngâm phẩy tay: "Ta chỉ đùa thôi, nếu ta thực sự tức giận thì đã không nói chuyện với ngươi ở đây. Nhưng từ giờ trở đi, bất kể chuyện gì xảy ra bên cạnh ta, ngươi đều không được phép nói với mẫu thân. Nếu không, ta sẽ phạt ngươi."
Nghe vậy, Tế Vân lập tức gật đầu lia lịa: "Nô tỳ hiểu rồi."
"Đứng lên đi, chúng ta đi tìm cha ta để mượn vài cuốn sách."
Liễu Ngâm đặt cuốn sách xuống, quyết định đến gặp cha mình để mượn vài cuốn sách có giá trị. Nàng muốn trở thành người có văn hóa.
Băng qua hành lang dài, nàng cầm quạt đi đến trước cửa thư phòng. Các thị vệ trong sân không ngăn cản nàng, điều này cũng vì cha nàng cưng chiều con gái. Bình thường, thư phòng là nơi ngay cả ca ca nàng cũng không được tự do ra vào, có lẽ vì cha nàng, với tư cách là quyền thần, luôn thận trọng.
Chầm chậm đẩy cửa ra, Liễu Ngâm thấy trong phòng có hai người đang trò chuyện. Người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức nhìn thấy nàng, bất đắc dĩ lắc đầu, phẩy tay cho khách lui ra.
"Nhị tiểu thư." Người khách có râu dê khẽ cúi đầu chào nàng.
Liễu Ngâm liếc nhìn ông ta, rồi đóng cửa lại, vừa cười vừa bước tới: "Cha, trong thư phòng có cuốn sách nào về địa lý tạp ký, hoặc truyện kỳ lạ không? Nếu không thì sách sử cũng được."
Liễu Quốc Chính đang cầm bút lông viết gì đó, giọng nói thô ráp: "Trước đây đã bảo con học chữ, con không nghe. Bây giờ vì Thái tử ca ca mà nhớ tới học hành rồi sao? Đầu óc con mà đọc nổi sử sách sao? Thôi thì đọc Nữ tắc và Nữ giới đi."
Thư phòng rộng lớn im lặng, bên trái là một hàng kệ sách lớn, đầy những cuốn sách đa dạng. Liễu Ngâm bĩu môi, vừa tìm sách vừa lẩm bẩm: "Lúc nào cũng xem thường con."
Có lẽ đã viết xong, Liễu Quốc Chính gấp tờ giấy lại, cho vào phong bì, rồi nhìn con gái đang tìm sách với ánh mắt bất lực: "Học nhiều một chút cũng tốt, nhưng con không cần phải ép mình quá. Dù sao đi nữa, cha cũng sẽ sắp xếp cho con trở thành Thái tử phi."
Liễu Ngâm không nói gì, chỉ tiếp tục lật tìm sách. Cưới một người mà cả đời bị giam cầm trong cung cấm ư? Nếu thật sự như vậy, nàng thà mạo hiểm lộ thân phận, còn hơn là bị ép gả cho Thái tử.
"Cha đã liên kết với nhiều đại thần trong triều để khuyên vua chọn Thái tử phi. Gốc rễ của gia tộc Liễu chúng ta đã cắm sâu, Thái tử chẳng có lý do gì mà không cân nhắc lợi hại. Gần đây, cha sẽ thêm áp lực, đồng thời bảo dì con nhắc nhở Hoàng thượng, rồi quyết định hôn sự của con trong lễ mừng thọ Thái hậu." Liễu Quốc Chính nghiêm túc nói.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Ngâm thoáng biến đổi, lòng bàn tay siết chặt. Nàng im lặng không nói gì, nhưng tâm trạng nặng nề.
Dù không hiểu rõ chuyện triều đình, nàng cũng biết không có Thái tử nào lại muốn bị ép buộc như vậy. Hơn nữa, nhìn thái độ của Thái tử, hắn không phải người dễ dàng bị thao túng. Gia tộc Liễu thế lực lớn, nhưng không có Hoàng đế nào mà không cảnh giác với ngoại thích. Dù nàng có gả vào hoàng gia, sớm muộn gì gia tộc Liễu cũng sẽ bị áp chế hoặc thậm chí bị tiêu diệt.
"Thịnh quá tất suy," bây giờ nhà nàng nên hành động cẩn trọng, bớt phô trương, tốt nhất là nhường bớt quyền lực để giữ an toàn và tiếp tục phát triển. Chứ không phải đối đầu, mưu cầu quyền lực cao hơn.
Vị trí của nàng tuy rực rỡ, nhưng tiến hay lùi đều đối mặt với nhiều nguy cơ.
"Sao vậy, con không vui à?"
Nhận thấy sự thay đổi trong nàng, Liễu Quốc Chính nhíu mày, ngày trước con gái ông đã nhảy cẫng lên vui mừng.
Trở lại thực tại, Liễu Ngâm đặt cuốn sách xuống, bước tới gần, ngập ngừng nói: "Con... con sợ Thái tử ca ca sẽ không quan tâm tới con."
Nhìn khuôn mặt thất thần của con gái, Liễu Quốc Chính chỉ biết cười bất lực, kéo tay nàng: "Nếu Thái tử thực sự cưới con, điều đó có nghĩa là hắn đã chấp nhận sự ủng hộ của gia tộc Liễu . Dù chỉ là biểu hiện bề ngoài, hắn cũng sẽ không bỏ rơi con. Thời gian trôi qua, tình cảm ắt sẽ nảy sinh."
Nói đến đây, như nghĩ đến điều gì đó, ông trở nên nghiêm túc: "Gả con cho Thái tử cũng là vì lợi ích của gia tộc Liễu . Dù trên mặt ngoài cha có tiếng nói lớn trong triều, nhưng thực tế, Hoàng thượng đã có sự nghi ngờ. Thêm vào đó, có kẻ tiểu nhân châm ngòi, cha đang phải đi trên dây. Cơ hội duy nhất là con trở thành Thái tử phi. Dù có bị giảm quyền lực, nhưng cũng đáng giá."
-------