Vì mới đăng lên cũng không có quá nhiều lượt tương tác, nhìn một lúc Đào Linh tắt điện thoại cười vui vẻ đáp.
“Tớ không quan tâm đâu, tự nhiên bị chú ý khá kì kì...”
YongSuk đứng bên cạnh tiếp lời.
“Cậu rất xinh đẹp mà, à...cậu có line không add line mình đi”.
Ở Hàn Quốc phổ biến dùng line để nhắn tin trò chuyện, cũng giống như zalo ở Việt Nam và wechat ở Trung Quốc, thì người Hàn thường dùng line trò chuyện hơn, trước đó cô cũng đăng kí một tài khoản, hai người trao đổi thông tin xong thì tạm biệt, còn Đào Linh và Alpana vui vẻ trở về kí túc xá.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua đám lá, rọi nhẹ xuống hành lang, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hai thiếu nữ trêu đùa cười khanh khách chạy khắp hành lang giảng đường, Alpana chạy trước hét lên trêu lớn.
“Tớ biết rồi nhé...cậu....à nhanh như vậy đã có trai theo, nhanh quá haha...”.
Phía sau Đào Linh đuổi theo cười vang vọng giải thích.
“Không phải....chỉ là bạn thôi”.
“Là bạn...tớ không tin đâu, để tớ về báo với mọi người, haha...”.
“Đứng lại...không được nói lung tung”.
Hai thiếu nữ rượt đuổi nhau trên hành lang nhỏ hẹp, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua làm lay nhẹ làn tóc rối, cơ thể to lớn của Alpana chạy phía trước, tiếng động thùm thụp vang vọng, một nam sinh từ phía trước đi đến, trên tay cầm một chiếc bình thủy tinh nhỏ, cậu nâng niu chiếc bình giống như một món đồ quý giá.
Alpana to béo chắn hết tầm nhìn, chạy nhanh về phía trước vội vàng lách thân mình tránh được sự va chạm với nam sinh từ phía đối diện tiến lại, ngay khi tránh được thì một thân ảnh nhỏ bé từ phía sau đâm tới, vì phạm vi quan sát nhỏ, nên Đào Linh đã không kịp tránh, đột ngột đâm sầm vào thiếu niên đang đi tới, làm cậu giật mình ngã nhào, trong nhát mắt chiếc bình thủy tinh trên tay rơi xuống sàn nhà, âm thanh vỡ vang lên ing ỏi.
“Xoảng....”.
Khi định thần lại Đào Linh vội vàng đứng dậy hốt hoảng xin lỗi.
“Tớ....tớ....xin lỗi....cậu có sao không”.
Lúc này thiếu niên kia mặt mũi tái xanh, nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh vỡ, sắc mặt tuấn tú sa sầm, ngay lập tức nắm chặt tay cô phẫn nộ hét lớn.
“Biết là đang làm gì không hả?”.
Sự giận dữ đỉnh điểm, tai tay nắm chặt để kiềm chế sự tức giận, có lẽ nếu không phải là con gái thì nam sinh này sẽ trực tiếp đánh cho cô một trận, Đào Linh sỡ hãi lùi bước, từng giọt nước mắt lăn xuống, nhìn bình tủy tinh vỡ từng mảnh dưới sàn, phía trong có chất gì đó đang tan dần, liếc nức nỏ òa khóc,
“Huhu...là...tớ không cần thận, tớ đền cái bình kia cho cậu được không?”.
Nghe xong Min Huyn ngay lập tức nắm chặt tay đẩy Đào Linh vào tường, sắc mặt âm u đen tối, giọng nói như tu la vang lên.
“Đền...bao nhiêu tiền mà đến được hả”.
Đúng lúc này Alpana quay lại thì thấy cảnh tượng trước mắt, liền vội vàng tới can ngăn.
“Có chuyện gì từ từ nói”.
Min Huyn vẫn chưa thể buông Đào Linh ra, giọng nói trầm ấm rít qua từng kẽ răng.
“Chất dưới đất là Triti, là tôi tự bỏ tiền mua để làm thí nghiệm, tổng cộng là 4gram, giá mỗi gram là 30.000 USD, sử dụng trong các lò phản ứng nhiệt hạch và trong các máy neutron, giờ tính thế nào đây?”.
Lời vừa dứt thì đầu óc Đào Linh quay cuồng, ngoài nghe thấy giá trị số tiền ra thì còn không thể nghe thấy được những thứ gì khác, liền lắp bắp phản biện.
“Tôi...không tin....cậu đang nói dối, có chất nào mà đắt như...như...vậy”.
Dứt lời thì Min Huyn liền gọi một cuộc điện thoại, tay cậu vẫn nắm lấy tay Đào Linh không để cô chạy thoát, một lúc sau thì một số giáo viên ở phòng thí nghiệm đến, cậu trầm giọng nói lớn.
“Các thầy cô giúp em xác nhận, chất này có phải là Triti, giá của nó là 30.000 USD/gram không?”.
Một thầy giáo thấy cảnh tượng trước mắt, đoán là có việc không hay, liền vội vàng đi tới kiểm tra chất đang phân hủy, chất này khi gặp không khí sẽ hòa tan lại thành nước.
“Đúng đây là chất Triti, giờ giá thị trường lên tới 38.000USD rồi”
Xác nhận vừa xong thì Đào Linh như gục gã, cổ họng đắng ngắt, môi môi khô khốc, nói không thành lời, đứng bên cạnh Alpana cũng sững sờ khi nghe như vậy.
“Thật...thật sự..., tôi...tôi không có nhiều tiền như vậy....”.
Sắc mặc tái mét cắt không còn một giọt máu, Đào Linh đứng khép nép bên cạnh tường, nhìn đám người trước mặt sợ hãi, 4gram tương đương 120.000USD, tính theo tiền Việt là 2 tỷ 7, cô đào đâu ra số tiền lớn như thế, nước mắt chảy như mưa, đầu cúi xuống sợ hãi.
“Thôi, đứng ở đây không giải quyết được gì, các em về phòng giám hiệu nói chuyện”.
Một thầy giáo lên tiếng giải vậy, sau đó Đào Linh, Alpana và Min Huyn cùng nhau về, sau khi giảng hòa hai bên, thì quyết định cuối cùng là Đào Linh phải trả cho Min Huyn 2 tỷ, thời hạn 4 tháng, đối với người Hàn thì số tiền đó không quá lớn, nhưng với người Việt thì 2 tỷ đương đương một căn hộ chung cư rồi.
“Đây là biên bản và giấy ghi nợ, hai bên kí xong mỗi bên giữ một bản, nhà trường giữ một bản, khi nào Đào Linh trả xong tiền thì đến đây kí xác nhận”.
------------------------