Kí Sự Du Học Của Đào Đào

Chương 8: Bất lực.

Ánh nắng nhè nhàng chiếu rọi vào căn phòng, tuy là nắng nhẹ nhưng lúc này tâm trạng ai nấy cũng như bão mùa đông, Min Huyn khó khăn lắm mới mua được chất quý, cậu phải đặt hàng gần 1 năm mới có được để làm thì nghiệm tranh giải kì thi hóa học toàn quốc giờ lại đổ xuống sông xuống biển, còn Đào Linh vì một chút bất cẩn mà gánh trên lưng một món nợ lớn.

Bàn tay run run kí vào tờ giấy, bây giờ cô không biết làm gì ngoài khóc lóc, đôi mắt đỏ ửng ngập nước, sau khi rời khỏi phòng thì òa khóc nức nở, bên cạnh Alpana an ủi.

“Cậu...thử gọi về nhà xem”.

Nhìn bóng lưng tuấn tú rời đi, Đào Linh quệt nước mắt đuổi theo bất lực khổ sở khóc lên nức quãng.

“Huhu...4 tháng tôi trả không nổi, mong cậu cho thêm thời gian”.

Nhìn cô gái trước mặt, mắt đỏ hoe, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xu, Min Huyn hiện lên một tia ghét bỏ đáp.

“Tôi không quan tâm, nếu đúng hạn không trả tôi sẽ báo công an, trục xuất cậu về nước”.

Lời nói như sét đánh ngang tai, nhìn bóng lưng rời đi Đào Linh cúi xuống ôm mặt khóc nức nở, còn Min Huyn chán nản về phòng, nhìn kí túc xá vắng bóng người, cậu ngả người lên ghế nhớ lại sự việc vừa rồi, càng nghĩ càng bực bội và khó chịu, cuộc thi chuẩn bị hơn 2 năm trời giờ lại vì không chất hóa học đó mà ko thể tham gia được, nắm tay đấm mạnh trên bàn thì một âm thanh Line gửi đến, mở ra xem thì thấy của cô ban Yona.

“Chuẩn bị hành lý xong chưa, tớ cùng cậu ra sân bay”.

Min Huyn chán nản gửi một tin nhắn thoại qua trả lời.

“Hủy đi, không tham gia nữa”.

Tin nhắn vừa gửi thì ngay lập tức cuộc gọi gọi đến, giọng nghi hoặc chất vấn.

“Sao vậy....sao tự nhiên lại không tham gia, tâm huyết bao năm của cậu mà”.

Không muốn giải thích nhiều, chỉ nói là không còn đam mê như lúc trước nữa liền tắt máy chán nản cầm đồ đi tắm, từng giọt nước ấm áp lăn xả trên người càng không thể làm cho câu bình tĩnh được cú sốc vừa nãy.

Chất kia hôm nay vừa mới giao hàng, lúc lấy đồ xong thì cậu nhanh chóng quay về phòng thí nghiệm, định về gói gém đồ đạc xong thì chuẩn bị ra sân bay, ai ngờ gặp sự cố vừa nãy, đúng là không nói trước được điều gì.

Bầu trời tối nay ảm đạm, màn đêm đen dần dần bao phủ, ngoài trời gió thổi ngày một mạnh hơn, từng chiếc lá bị hất ra khỏi cành rơi lảo đảo ngoài hiên, tiếng sấm từ nhỏ đến to vang vọng, một lúc sau lác đác những hạt mưa tí tách rơi xuống, kí túc xá lúc này đèn sáng trưng nhưng lại không có một tiếng động nào, ba người bạn cùng phòng tụm lại một chổ, ánh mắt thỉnh thoảng len lén nhìn cô gái đối diện.

Chiếc giường kí túc xá nhỏ bao bọc lấy thân hình cô gái, trong chiếc chăn mỏng là từng tiếng khóc, tiếng nấc, Đào Linh vùi mình vào chăn khóc lóc nức nở, trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn, không biết làm gì bây giờ, ngoài trời từng hạt mưa ngày một nặng hạt, lá cây kêu lên xào xạc.

Những ngày sau đó, Đào Linh không có tâm trạng đi học, cô nằm mấy ngày trời ở kí túc xá, tinh thần và cơ thể rệu rã kiệt quỵ, lúc này đã đến trưa, khi Missa quay trở về thì thấy Đào Linh vẫn nằm bẹp trên giường, sự tức giận mấy ngày nay bùng nổ, cô bạn đi đến kéo chăn lên giọng hét lớn.

“Đào Đào, cậu không thể như thế này mãi được...”.

Sau đó xốc cô dậy hét lớn.

“Cậu xem...mấy ngày nay không ăn uống gì rồi”.

Tiếng hét lớn vang vọng khắp căn phòng, một cô gái xộc một cô gái khác dậy an ủi.

“Ăn chút gì được không, tớ có mua cháo cho cậu nè”.

Giọng nói lanh lảnh vang vọng, Đào Linh thẫn thờ xuống giường, cầm lấy hộp cháo lên ăn, trong đầu đã thanh tỉnh một chút, mấy ngày nay thực ra là đang nghĩ cách xem làm như thế nào mới có thể kiếm nhanh được số tiền ấy.

“Cậu nghĩ ra cách gì chưa?”. Missa đưa cho cô một chiếc khăn giấy hỏi.

“Chưa...”

Đúng là chưa nghĩ ra cách gì, cô không dám nói với mẹ chuyện ngày, nghe xong chắc mẹ lên cơn đau tim chết mất, người tiếp theo Đào Linh nghĩ đến là Minh Phong, số tiền 2 tỷ cậu ấy có thể cho vay được, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

“Còn gần 4 tháng nữa mà, đừng quá lo lắng”.

Chủ nhật là thời gian rảnh rỗi của sinh viên, là thời gian cho các hoạt động ngoại khóa và thể thao, đã gần một tháng kể từ lúc xảy ra sự cố đó, lúc này trên sân thể dục là một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ, từng tốp nam sinh nhanh nhẹn chạy theo trái bóng, từng đường rê bóng chuẩn xác, một nam sinh ném bóng về rổ cho một nam sinh khác, tức khắc nhận được bóng nam sinh kia nhảy lên đánh vào rổ..

“Vào...vào....”.

----------------------