Nàng rất tỉnh táo, Thái tử là người thừa kế tương lai, nếu nàng đâm chết Thái tử chỉ khiến cho cả Ngu gia rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Vì vậy, cây trâm vàng này không phải dành cho Ninh Đàn, mà là dành cho chính nàng.
Ngu Linh Tê biết, Ninh Đàn hứng thú với nàng còn hơn là tỷ tỷ, đây là cơ hội duy nhất nàng có thể kéo dài thời gian để đổi lấy tỷ tỷ.
Nếu Ninh Tử Trạc không thể đến cứu binh, vậy nàng chỉ có thể. . .
"Ai đó?"
Phu xe đang điều khiển xe ngựa bỗng giật mình, vội vàng kéo chặt dây cương la lên.
Xe ngựa dừng lại đột ngột, Ngu Linh Tế theo quán tính ngã về phía trước, vội vàng bám lấy vách xe, đồ đạc trong xe lăn lộn xộn trên sàn xe.
Chân đèn trên bàn rơi xuống, xung quanh tối om, phải một lúc sau, Ngu Linh Tê mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
"Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi lộp độp thì bên ngoài xe không có thêm một tiếng động nào cả.
Ngu Linh Tê mò tìm cây trâm vàng rơi trên sàn xe, nắm chặt trước ngực tự vệ, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm vén rèm xe lên.
Vô cùng kinh ngạc.
Đèn l*иg trước xe lập lòe, chỉ phát ra ánh sáng mờ mờ trong đêm mưa.
Những giọt mưa phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh sáng
của đèn l*иg, người phu xe ngất xỉu ngã lăn xuống đường, vị
trí người phu xe vẫn ngồi xuất hiện một thanh niên mặc áo
đen dáng vẻ vô cùng quen thuộc.
Ninh Ân một tay nắm lấy dây cương xe ngựa, quấn chặt vào cánh tay kéo mạnh, dùng sức kéo con ngựa đang phi nước đại ngừng lại!
"Vệ Thất."
Ngu Linh Tê kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Ninh Ân trong đêm mưa, trong lòng đột nhiên nổi lên tức giận: "Ngươi điên rồi!"
Một con ngựa đang chạy nhanh như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị giẫm cho thịt nát như bùn.
Sao hắn liều như vậy!
"Tiểu thư mới là người điên." Ninh Ân ném dây cương, xoay người.
Ngu Linh Tê mới phát hiện ra sắc mặt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, nước mưa xẹt qua gương mặt trắng bệch của hắn, men theo chóp mũi chảy xuống quai hàm.
"Tiểu thư định đi đâu? Đông cung?"
Đôi mắt đen của hắn dường như bị dập tắt vì lạnh, lại giống như dung nham phun trào, hắn nở nụ cười chế nhạo: "Tiểu thư có biết hậu quả của việc đi đến đó không?"
Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt gợn sóng: "Ta biết."
Nhưng nàng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Ngu Linh Tê nắm chặt cây trâm vàng, nhẹ nhàng nói: "Vệ
Thất, ta không sợ."
Nhưng hắn sợ.
Môi Ninh Ân mấp máy, tiếng mưa quá lớn nên Ngu Linh Tê không thể nghe rõ hắn nói gì.
"Cái gì?" Ngu Linh Tê hỏi.
"Ta nói. . ."
Cả người Ninh Ân bị màn đêm lạnh lẽo bao trùm, hắn nghiêng người nhìn, gắn từng chữ từng chữ nói: "Tiểu thư, lập tức, quay trở về cho ta!"