Tiết hữu tướng không có ở đây, hi vọng của Ngu Linh Tê vừa với nhen nhóm lên đã bị dập tắt.
Suy nghĩ một lúc, nàng lại nói: "Tiết nhị lang có nhà không?"
"Cái này. . . Nhị lang nhà ta cũng không có nhà."
Quản gia áy náy nói: "Nhị cô nương có việc quan trọng nếu không ngại có thể nói với ta, khi nào chủ nhân nhà ta về, ta sẽ bẩm báo lại."
Không kịp nữa rồi, nàng chỉ có thể tìm cách khác.
"Không cần, cảm ơn."
Ngu Linh Tê liền nói: "Đã quấy rầy", quay người lên xe ngựa, vội vàng trở về cùng Ngu Tân Di bàn bạc tìm đối sách.
Nàng không thể dương mắt ngồi nhìn cha và huynh trưởng
rơi vào cuộc chiến tranh chấp giữa các phe phái trong triều
được.
Không ngờ khi vừa về đến cửa đã nghe thị vệ nói lại Ngu Tân Di vừa mới đi ra ngoài.
Đột nhiên Ngu Linh Tê dự cảm có điều chẳng lành, nàng không quan tâm lau nước mưa trên mặt, nói: "Tỷ tỷ đi đâu?"
"Thuộc hạ cũng không biết."
Thị vệ nói: "Nhưng mà, Đại tiểu thư mặc quan bào Bách Kỵ ty đi ra ngoài."
Quan bào?
Muộn như vậy, tỷ tỷ không cần phải làm nhiệm vụ cũng không có khả năng vào cung gặp Hoàng thượng, vậy mặc quan bào làm gì?
Nghĩ đến sự tức giận và lo lắng của tỷ tỷ khi nói đến Thái tử, Ngu Linh Tê cảm thấy như bị đánh vào đầu: Tỷ tỷ không phải trực tiếp đi tìm Thái tử cầu xin chứ?
"Tỷ tỷ ra ngoài bao lâu rồi?" Nàng run rẩy hỏi.
Thị vệ trả lời: "Vừa mới đi, còn chưa hết một chén trà."
Quá bốc đồng!
Thái tử giăng bẫy, mục đích là buộc Ngu gia phải khuất phục, lúc này tỷ tỷ vào Đông cung chẳng khác nào dễ vào miệng cọp. Với tính cách và thủ đoạn của Thái tử làm sao có thể để tỷ tỷ an toàn trở về?
Không ai biết Thái tử sẽ làm ra những chuyện gì, càng nghĩ về điều đó trái tim Ngu Linh Tê càng lạnh giá.
Trọng sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Cha và huynh trưởng đã lâm vào tình cảnh này, nàng không thể để tỷ tỷ xảy ra chuyện gì nữa!
Bây giờ người duy nhất có thể ngăn cản Thái tử chỉ có hai người trong cung. Nhưng người thường không thể vào cung, vì vậy nàng phải nhờ người trong Hoàng thất giúp đỡ. . .
Ngu Linh Tê nhướng mày, ra lệnh cho người hầu mang của Ngu Tân Di ra. kiếm
Nàng cầm lấy kiếm đưa cho thị vệ, nghiêm nghị nói: "Ngươi cầm lấy kiếm đi đến phủ Quận vương Nam Dương, nói cho Tiểu quận vương biết Ngu Tân Di bị nhốt ở Đông cung, tính mạng đang gặp nguy hiểm, cầu xin hắn ta nể tình tỷ tỷ đã liều mạng cứu hắn ta, mau chóng vào cung cứu giúp! Đi đi!"
Thị vệ sợ hãi trước ánh mắt bình tĩnh của nàng, không dám chậm trễ, hai tay vội vàng cầm lấy kiếm, xoay người giục ngựa rời đi.
Nhưng nhất định Thái tử sẽ không để Ninh Tử Trạc vào Đông cung làm hỏng chuyện, nếu muốn cứu tỷ tỷ, Ninh Tử Trạc phải vào cung mời Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu.
Không kịp nữa.
Phải cố gắng giữ chân Thái tử, kéo dài thời gian cho tỷ tỷ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Linh Tê chùng xuống, dặn dò Hồ Đào: "Chuẩn bị ngựa đi Đông cung."
Mưa đêm như trút nước, xe ngựa lao nhanh vun vυ't trên đường Vĩnh Hưng.
Xe ngựa vì quá xóc nên cốc trà và đĩa hoa quả trên bàn đều lăn hết xuống sàn, Ngu Linh Tê bất động, vén váy ngồi thẳng người, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt cây trâm vàng sắc nhọn.