Tất Cả Đều Là Do Một Tin Đồn

Chương 19: Tin Đồn Thứ Năm P2

Cậu nhắn tin báo cho Đinh Lễ biết, càng gần lễ Trung Thu thì hắn càng bận nên hắn không đưa cậu đi được.

"Đợi anh làm xong có thể đến đón em không?"

"Rất hoan nghênh ạ."

Cậu nhìn dòng chữ chẳng có gì đặc biệt nhưng trong lòng lại nhảy nhót vui vẻ, đúng là yêu đương rồi nên chính cậu cũng không hiểu nổi mình.

Đến nhà lớn thì mẹ cậu đã chuẩn bị lễ phục cho cậu, cậu đứng ngắm lễ phục một chút đột nhiên nhớ đến ngày điên cuồng hôm đó, cậu xấu hổ vùi mặt vào lễ phục chỉ lộ đôi tai đỏ au.

Thay xong quần áo ra ngoài, thấy anh cả tự dưng lại đứng dựa lan can nhìn cửa phòng mình chằm chằm, cậu khó hiểu nhìn anh:

"Anh tìm em ạ?"

Đồng Phong nhìn em trai cưng nhà mình, mở miệng khen:

"Hoàng tử bé nhà ai lạc vào nhà tôi thế này? Không sợ bị sói bắt đi sao?"

Đồng Anh được dịp cười sặc với anh nhà mình, cậu vòng tay vào tay anh sau đó tựa nhẹ vai giống hệt lúc chưa kết hôn vẫn hay làm nũng với anh.

"Ôi chao... Hoàng tử bé đáng yêu thế này, phải mau đem vào hang sói mới được."

Mẹ hai người đúng lúc đi ngang, tiện tay véo nhẹ tai Đồng Phong mắng:

"Con nói vào cung điện là vào hang sói hả nhóc thúi này?"

Đồng Phong nhăn mặt phản bác:

"Sao mẹ cứ đánh con mãi thế, con không dám lấy vợ cũng vì mẹ cứ đánh con đấy."

Mẹ Đồng Phong không hề dừng lại mà còn búng trán anh một cái, mắng anh đã ế còn lẻo mép.

Xe nhà họ Đồng di chuyển về phía cung điện, do nhà họ nằm ở quân khu nên đến cung điện khá gần. Vừa vào cửa đã có quản gia cung điện ra đón tiếp:

"Ông Đồng, bà Đồng, cậu cả, cậu út đã đến rồi, quốc vương và vương hậu đang đợi các vị bên trong."

"Đồng Duệ và Phi Yên đã đến chưa?"

"Cậu hai và vương tôn nữ vẫn chưa đến, khi nào hai ngài ấy đến tôi sẽ báo lại các vị."

Cả gia đình vào cung diện kiến hoàng tộc xong, Đồng Phong và Đồng Anh được cho lui ra ngoài để lại các ông bà cụ hàn thuyên với nhau. Đồng Phong vì gặp người quen nên cũng tự mình đi hướng khác, chỉ còn một mình nên Đồng Anh lang thang ra trang viên. Lang thang một lúc lâu, cậu mới thấy một người khá quen mắt. Nhưng cậu không chắc chắn lắm nên tiến đến gần, quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên xích đu nhắm mắt thư giản:

"Thái tử phi? Là ngài sao?"

Người ngồi trên xích đu giật mình quay lại, đôi mắt long lanh sáng lên:

"Đồng Anh? Em vừa vào cung điện hả?"