Huyết Án Liễu Cốc Xà Linh Trang

Chương 61: Đoạn trường bi thương

Liễu Lâm Phong ngạc nhiên trước thái độ của Ba Thượng Thần Thương. Lão đã là một cao thủ lẫy lừng trong võ lâm. Thế mà lão còn tỏ ra sợ hãi khi nói về người đã bắt cóc con gái lão mang đi. Điều đó cho thấy kẻ ấy võ công còn cái thế hơn nữa. Liễu Lâm Phong từ khi hạ sơn đến nay trải qua không ít biến cố. Chàng gặp không ít cao thủ lẫy lừng trong lịch sử võ lâm. Nhưng giờ đây nhìn thấy thái độ thận trọng của Ba Thượng Thần Thương chàng càng đề cao cảnh giác hơn nữa. Giang hồ quả thật đầy phong ba và hiểm ác

. Nhưng rồi chàng nói:

-Lão yên tâm. Trong vòng trăm trượng không có nhân vật nào khả nghi cả. Nơi này chỉ có chúng ta. Ta không hề nghe thấy âm thanh của hô hấp. Nên ta chắc chắn như vậy. Lão cứ yên tâm mà nói chuyện

Ba Thượng Thần Thương kinh ngạc. Không ngờ một chàng trai trẻ, tuổi đời chưa quá hai mươi nhưng lại sở hữu một công lực kinh nhân hãn thế. Mỗi lần lão gặp chàng là một lần lão ngạc nhiên về khả năng phi phàm của chàng. Thế nhưng Ba Thượng Thần Thương là một người lão luyện trên giang hồ. Do đó lão vẫn thận trọng.

Ba Thượng Thần Thương dùng truyền âm nhập mật nói:

- Ta bị Đào Hoa Cung chủ khống chế. Ba Thượng Thiên Hương đã bị người của Đào Hoa Cung cho uống thuốc Đoạn Dục Hoàn. Nếu lão phu không kịp thời cứu con gái ra. Người của Đào Hoa Cung cho nó uống đến liều thuốc cuối cùng thì nó chẳng còn là thiếu nữ nữa. Nó sẽ trở thành thánh nữ và đoạn tuyệt với thế giới trần tục. Không thiết tha gì đến chuyện yêu đương, tư tình nam nữ nữa. Ta có một mình tiểu nữ. Ta không muốn nó trở thành thánh nữ nên ta ngày đêm tìm mọi cách để cứu con gái ra khỏi Đào Hoa Cung…

- Thế lão có biết tổng đàn của Đào Hoa Cung hạ lạc ở đâu không? Chúng ta phải nhanh chóng đến đó ngay

Ba Thượng Thần Thương lắc đầu:

-Mỗi lần ta muốn liên lạc với chúng chỉ cần ta bắn một viên pháo hiệu. Tức khắc sẽ có người đến liên lạc ngay. Do đó lão chắc chắn xung quanh lão luôn có người giám thị.

Liễu Lâm Phong nói:

- Ta đã dùng nôi lực để điều tra trong vòng trăm trượng không có tên nào cả. Có lẽ chúng chưa xuất hiện. Mà cũng có thể do chúng cho lão uống một loại thuốc gì đấy nên người lão tỏa ra một mùi đặc biệt. Chúng theo dấu hiệu ấy mà đi tìm lão

Ba Thượng Thần Thương đấm vào ngực lão rồi nói:

- Thôi đúng rồi môn chủ. Lần trước nơi khách điếm, ta tình cờ phát hiện ra có kẻ lén theo dõi ta. Ta định bắt hắn để điều tra nơi hạ lạc của con gái. Không ngờ tên sứ giả ấy uống thuốc độc tự tử. Trước khi chết, hắn có nói với ta rằng dù ta có trốn lên trời, người của Đào Hoa Cung cũng có thể tìm thấy. Ta ngạc nhiên không hiểu vì sao. Nhưng giờ nghe môn chủ nói thế ta mới nghĩ đến một chuyện…

Lão định kể tiếp. Chợt gã Tề Phi đứng nghe nãy giờ, hắn sốt ruột:

- Lão cứ dong dài mãi. Lão có mau nói về nơi hạ lạc của Điền tứ tiểu thư ở đâu không? Môn chủ đang nóng lòng đi cứu người. Ngươi cứ nói mãi chuyện của ngươi thế.

Ba Thượng Thần Thương lật đật nói:

- Xin môn chủ thứ tội. Ta vì lo lắng cho tiểu nữ nên nói mãi về chuyện riêng của ta. Nhưng thật ra, chuyện của ta cũng liên quan đến chuyện cứu người của môn chủ.

Lão đang định nói tiếp thì Liễu Lâm Phong vụt bắn người lên cao mười trượng. Chàng phúng mình thêm một cái nữa đã bay vυ't lên trời. Từ trên cao chàng lăng không đá vào một chớp đen vừa xuất hiện. Đồng thời hữu thủ xuất ra một đạo Vô Hình Chỉ.

Trong phút chốc chàng đáp người xuống, mang theo một gã mặc chiếc áo đen kì lạ. Hắn nhìn chàng trừng trừng rồi gục đầu xuống chết. Trên miệng hắn rỉ ra một dòng máu đen. Liễu Lâm Phong chưa kịp khống chế huyệt đạo của hắn thì hắn đã cắn thuốc độc đặt sẵn trong răng mà chết. Bí mật vẫn hoàn bí mật.  Chủ nhân của bọn người này thật độc ác và nhẫn tâm.

Ba Thượng Thần Thương la lên kinh hoàng:

- Đấy là tên sứ giả mà ta nhiều lần giao đấu với hắn nhưng không thể hạ được. Môn chủ chỉ vài chiêu đã gϊếŧ được hắn. Môn chủ võ công thật phi phàm.

Lúc này Tề Phi và tên khất cái chạy lại xem. Dưới đất là một hán tử trung niên. Hắn ta mặc trên người một chiếc áo thật đặc biệt. Giống như cánh của loài chim. Nó bền chắc vô cùng. Và đặc biệt nó nhẹ, mỏng nên có thể bay vυ't lên cao như loài dơi.

Tề Phi la lên:

- Đây chính là Phi Điểu Y. Một loại y phục cực kì bá đạo và khủng khϊếp của Đường gia. Chiếc áo này có thể chống được chưởng lực, phi châm, phi đao. Nó bền chắc đến nỗi đao kiếm chém không rách. Mảnh lụa dưới tay áo có thể dang rộng ra để đón gió mà bay lên cao giống như cánh của loài chim được làm từ tơ của Thiên Tằm ngàn năm nên bền chắc vô song.

Liễu Lâm Phong quay sang Tề Phi hỏi:

- Tề hộ pháp, sao hộ pháp có thể nhận ra đây chính là Phi Điểu Y của Đường gia

Truy Tung Bất Nhị nói:

- Cung bẩm môn chủ. Trước đây thuộc hạ truy tìm tung tích của bào đệ là Thánh Thủ Thần Thâu Xuyên Không Tử. Thuộc hạ

từng đột nhập vào Đường gia vì nghi ngờ bào đệ bị Hồng phu nhân bắt đi. Bà ta

là một kẻ da^ʍ ác vô song. Bà ấy thấy bào đệ của thuộc hạ tư phong nho nhã,

thanh kì nên chắc chắc lão bà ấy sẽ bắt đi để về hút nguyên dương của đệ đệ mà

tăng cường nội lực cho bản thân. Do đó, thuộc hạ theo dấu vết mà truy tìm.

Chính vì vậy thuộc hạ mới biết đây chính là Phi Điểu Y của Đường gia. Hồng phu

nhân từng mặc và chiến đấu với thuộc hạ

Mọi người bàn tán với nhau về sự xuất hiện của tên sứ giả. Bỗng tên khất cái nói:

- Hắn ta cắn thuốc độc tự tử để không phải tiết lộ bất kì bí mật nào của môn phái. Xem ra những người này rèn luyện thuộc hạ rất chu đáo. Ba Thượng lão quái, ta cần Phi Điểu Y này. Lão cho ta mượn nó nhé.

Nói xong, gã chộp vào mảnh  Phi Điểu Y và búng người lao vυ't vào rừng.

Mọi người nhìn nhau sửng sốt. Không ngờ tên khất cái ấy cũng tâm cơ và thủ đoạn. Ba Thượng Thần Thương lắc đầu nói:

- Tiêu cô nương đúng là người nặng tình nặng nghĩa. Chắc chắn nàng ta đoạt bảo y để đi cứu bang chủ Cái bang Hồ Lô Cái.

Liễu Lâm Phong nghe nói thế, chợt nhớ đến gã khất cái từng bị Độc Hoạt Phật Viên Công Tăng bắt khi chàng và bốn huynh đệ họ Điền đang trú trong phá miếu. Chàng lại không ngờ tên khất cái ấy lại là nữ giả nam trang. Nhưng dẫu sao chàng cũng khâm phục tấm lòng của nàng đối với sư phụ. Do đó, mặc dù nàng có hành vị đoạt bảo không quang minh chính đại, nhưng Liễu Lâm Phong cũng xem như không có chuyện gì xảy ra.

Chàng nhìn theo bóng Tiêu Dao Dao đang khuất dần sau cội cây phía xa xa. Trên môi chàng thoáng một nụ cười kì lạ