Liễu Lâm Phong thấy mọi người nhiệt tình và mong muốn mình có thêm bản lĩnh để tiêu diệt kẻ thù. Chàng vô cùng xúc động. Nhưng chàng vội vã xua tay:
- Thưa chư vị tiền bối. Võ công là tài sản vô giá của mỗi bang phái. Trong đó có những loại võ công độc môn, trấn phái. Tiểu điệt không phải là người của bản phái. Tiểu điệt không thể tùy tiện mà luyện tập được. Trước đây, tiểu điệt đã nhờ Mỹ Hồ Tiên Cơ Tố Hồng tìm kiếm và cất giữ bí kíp này của mọi người. Tiểu điệt nghĩ nếu võ công này rơi vào tay của tên tà đạo nào đó thì thật là nguy hại cho võ lâm. Nay mọi chuyện đã qua, tiểu điệt xin quy về cố chủ. Tiểu điệt thật không dám bái lãnh.
Diệp Ngọc sư thái chấp tay, niệm một câu phật hiệu rồi thong thả nói:
- Ôi cao quý thay nhân cách của Liễu thiếu hiệp. Mọi người chúng ta càng thêm khâm phục thiếu hiệp. Mỗi đời chưởng môn nhân của từng phái luôn trau dồi, nghiên cứu và hoàn thiện hơn võ công của phái mình. Phái nào cũng muốn có võ công siêu quần bạt tụy để chấn dương quang đại cho môn phái mình và gìn giữ cho chính phái võ lâm đi theo con đường Bạch đạo. Do đó, võ công của từng môn phái luôn có những tinh túy riêng của nó. Vì vậy võ công ấy luôn là món mồi ngon béo bở mà bất kì kẻ luyện võ nào. Ai cũng âm mưu chiếm đoạt làm của riêng mình. Thế mà nay thiếu hiệp lại thẳng thắn từ chối. Điều đó cho thấy thiếu hiệp không phải là kẻ tham lam, vụ lợi. Thiếu hiệp luôn nghĩ cho cục diện võ lâm và thể diện của các môn phái chúng ta. Thật đáng trọng thay!
Âu Dương Chấn Thiên, đảo chủ đảo Hải Nam nói:
- Theo thiển ý của tại hạ. Liễu công tử không nhận tuyệt học của các đại môn phái là vì Liễu công tử tôn trọng nền võ học của từng phái. Nhưng rõ ràng ta có thể nhận thấy chiến đấu với kẻ thù trước mắt đòi hỏi Liễu công tử phải có bản lĩnh hơn người. Do đó chúng ta không nên cưỡng cầu Liễu công tử phải tham luyện võ công của các đại môn phái. Mọi người chúng ta nên cử một người có uy tín trông coi Vạn Phái Bí Phổ. Để khi nào Liễu công tử thấy không đủ sức để chiến đấu. Chúng ta giao bí phổ cho công tử ấy cũng không muộn.
Mọi người đều gật đầu, cho là lời của Âu Dương đảo chủ nói rất phải. Mọi người đề cử người giữ Vạn Phái Bí Phổ là đương kim Minh chủ võ lâm. Bỗng nhiên lúc ấy có một người bước ra. Người ấy không ai khác là Tịch Hòa Nhất Đao Thẩm Kì. Ông chính là ngũ sư bá của chưởng môn phái Tiêu Dao. Ông xua tay nói:
- Không nên. Vạn lần không nên. Trước đây khi Thẩm mỗ chưa bị bắt, Thẩm mỗ từng cùng với tứ sư huynh của Thẩm mỗ điều tra một công án của võ lâm. Thẩm mỗ có nghe nói Minh chủ võ lâm có hành vi không quang minh chính đại. Minh chủ từng thành lập riêng cho mình một phái nào đó. Không biết mục đích của Minh chủ là để làm gì. Nhưng điều ấy đã được những người trong võ lâm bàn tán. Thẩm mỗ nghi ngờ nhân cách của lão ấy
Thánh Thủ Thần Thâu Xuyên Không Tử cũng góp lời:
- Thật không sai. Có lần Xuyên Không Tử ta đột nhập vào Đào Nguyên Tửu Lâu. Ta định tìm Hồng Phấn cô nương. Nàng ấy chính là một danh kỉ nổi tiếng của thành Tô Châu. Nàng ta với Xuyên Không Tử ta vốn là huynh muội đồng môn. Nhưng sau này gia đình cô nương ấy chạy loạn do vỡ đê Hoàng Hà nên ly tán. Hồng Phấn đi khắp nơi tìm phụ mẫu. Khi gặp lại thì họ bị bệnh nặng và qua đời. Nàng không có tiền chôn cất cho phụ mẫu nên nàng ấy phải bán mình vào chốn Đào Nguyên Tửu Lâu cho Hồng Diễm Ma Ma.
Nhưng bao năm qua Hồng Phấn vẫn là người băng thanh ngọc khiết. Vì nàng ta chỉ đàn, hát và phục vụ rượu cho hào khách chứ không chịu đem thân vào chốn dơ bẩn. Khi ta hay tin, ta vội vào đấy với hi vọng là có thể chuộc cho muội ấy ra. Không ngờ ta nghe được cuộc trò chuyện giữa Hồng Phấn cô nương và một nam nhân nọ. Hắn ta được gọi là Cao đại gia. Hắn nói hắn sắp thâu tóm cả giang hồ. Lúc ấy, hắn sẽ để cho Hồng Phấn cô nương trở thành Minh chủ phu nhân. Vì vậy tại hạ tin chắc Cao đại nhân kia chính là Minh chủ võ lâm. Người mà bấy lâu nay mọi người vẫn lầm tưởng là một chính nhân quân tử, là một đại hiệp trên chốn giang hồ.
Mọi người nghe lời Thánh Thủ Thần Thâu Xuyên Không Tử nói thì vô cùng bàng hoàng. Không ngờ Minh chủ võ lâm mà bấy lâu nay họ tôn trọng và hết lòng bảo vệ lại chính là tên ma đầu sừng sỏ nhất trong võ lâm. Hoàng Tuyệt sư thái, sư tổ phái Nga Mi nói:
- Có lẽ là thế thật. Chúng ta hãy nhớ lại xem. Có biết bao kì án trên chốn giang hồ, mọi người không thể nào phá giải nỗi. Thế mà Minh chủ vẫn biết được và đem lực lượng đến tiêu diệt những tên ma đầu ấy. Ví dụ như tên đạo tặc Thương Hương công tử chuyên bắt các lương nữ để hút nguyên âm luyện công. Mọi người đang tìm cách trừ khử hắn ta nhưng không có kết quả. Bỗng nhiên chúng ta hay tin Minh chủ đã xuất trang mấy ngày và lùng bắt được hắn. Cuối cùng, hắn bị các trưởng lão Hình Đường của võ lâm xử tử. Chúng ta chỉ khâm phục tài năng của Minh chủ mà không hề nghĩ đến những vấn đề khác. Nếu tên tên đạo tặc Thương Hương công tử là người của Minh chủ. Hắn ta tác oai tác quái mà không một ai biết lai lịch của hắn. Khi Minh chủ đến bắt hắn thì chẳng khác nào lấy món đồ trong giỏ. Không những thế, tên tuổi của Minh chủ sẽ ngày càng bay xa
Mọi người đều giật mình. Mỗi người góp một câu:
- Kẻ xử tử kia chỉ là một tên giáo chúng hạng bét. Tên ấy chỉ là vật thế thân
- Những vụ án li kì mà Minh chủ phá được chỉ là tác phẩm của ông ấy. Ông ấy thành lập ra một phái Hắc đạo kì bí nào đó chỉ để tạo nên những thị phi trên giang hồ. Riêng bản thân ông ta, lấy quyền Minh chủ đi giải quyết những vụ án ấy để khẳng định tài năng và đức độ của mình. Mọi người chúng ta bị ông ấy bưng mắt nên không hề hay biết. Chỉ tán dương ông ta là người tài giỏi, đáng mặt đứng đầu lãnh đạo quần hùng