Điền Vũ Hầu gật đầu. Thế là họ cùng nhau đi ra khu chợ phiên.
Hai người đi du ngoạn khắp thành Quách Lặc, giả làm thương nhân đang đến đây để thu mua thổ sản của mọi người. Những tấm da cừu, những món trang sức lạ mắt được bày bán la liệt khắp nơi. Những cô gái chân trần, mình quấn tấm da báo khoe làn da rám nắng, săn chắc, khỏe mạnh. Họ dạn dĩ và hoạt bát trong việc buôn bán. Khác xa với các thiếu nữ trung thổ. Đặc biệt, họ rất thật thà và dạn dĩ.
Thấy hai người khách lạ áo quần bảnh bao, hào phóng nên mọi người có vẻ thân thiện và cởi mở hơn. Ai cũng chào mời họ mua những sản vật của mình và giới thiệu đấy chính là thứ tốt nhất. Mà quả thật người dân ở thành Quách Lặc chỉ bán những hàng hóa mà họ cho là tốt nhất. Họ không biết lừa dối người khác là gì.
Lúc ấy, cuối chợ có một chàng trai cao to và khỏe mạnh. Tên của hắn ta là A Khắc Cáp Tắc. Dáng người phương cương cường tráng. Trên tay có những hình xăm kì lạ. Hắn ta đúng là một dũng sĩ của tộc người Nõa Khắc.
Hắn nói:
- Ta có một thanh kiếm rất tốt. Đây là một thanh kiếm gia truyền của dòng họ. Nhưng hiện tại ta phải có ngân lượng để chữa bệnh cho mẫu thân. Pháp sư nói ta phải có ba trăm lạng bạc thì ông ấy mới chịu xem mạch chữa bệnh. Ta van xin nhưng ông ấy không chịu. Ta lại nghèo quá. Do đó, ta buộc lòng phải bán nó đi. Các hạ là một người có cốt cách hơn người. Thanh kiếm của ta có một chủ nhân như thế cũng xứng đáng. Ta muốn bán nó
cho các hạ.
Người Nõa Khắc bao giờ cũng thật thà và chất phác. Liễu Lâm Phong cầm thanh kiếm lên xem. Chàng thấy nó quả thật là một bảo vật. Thanh kiếm đen tuyền dài độ năm thước nhưng sắc bén vô cùng. Trên thân kiếm có chạm khắc hình hai con thanh long rất sống động. Nơi chuôi kiếm có nạm một viên ngọc đỏ chói. Dưới ánh nắng, nó tỏa ra hơi nóng khủng khϊếp. Chàng khẽ vận chân khí phổ ba thành công lực vào trong thanh kiếm. Thế là một làn hỏa quang thoát ra ngoài lưỡi kiếm dài đến ba tấc. A Khắc Cáp Tắc nhìn thấy thì hoảng kinh:
- Các hạ quả thật có thần lực kinh người. Ngày xưa thân phụ ta vốn là đệ nhất dũng sĩ Nõa Khắc nhưng chỉ có thể thoát ra kiếm khí một tấc là cùng. Thế mà các hạ có thể tạo ra làn kiếm khí khủng khϊếp như thế. Ta thật khâm phục.
Nói xong, hắn đặt một tay lên ngực mình như khâm phục, tôn thờ Liễu Lâm Phong. Đấy chính là hành động của người Nõa Khắc khi mến mộ, đề cao một ai đó.
Liễu Lâm Phong nói:
- Thanh kiếm này quả thật quý hiếm vô song. Tại hạ cũng không đành lòng lấy đi bảo vật của các hạ. Thật ra, ta cũng biết đôi chút về y thuật. Ta xin đến nhà các hạ để xem bệnh cho lệnh mẫu. Nếu ta may mắn chữa khỏi bệnh cho lệnh mẫu, ta chỉ xin mượn thanh kiếm của các hạ vài hôm để tiêu diệt một kẻ thù. Xong việc, ta xin hoàn lại cho các hạ.
A Khắc Cáp Tắc quỳ sụp xuống:
- Ta xin đa tạ thiếu hiệp. Mong thiếu hiệp có thể ra tay chữa bệnh cho mẫu thân ta. Ta nguyện đem tấm thân này theo thiếu hiệp đi đến bất cứ nơi đâu.
Rồi hắn nói tiếp:
- Người Nõa Khắc ta không nói hai lời. Ta bán thanh thần kiếm này để chữa bệnh cho mẫu than ta. Nếu thiếu hiệp có thể chữa khỏi bệnh cho người thì đương nhiên thanh kiếm này thuộc quyền sở hữu của thiếu hiệp. Giờ, ta xin mời thiếu hiệp đến lều của ta một phen.
Điền Vũ Hầu chứng kiến thanh kiếm trong tay Liễu Lâm Phong phát ra tia hỏa quang đỏ rực khiến cho cành cây bên cạnh cháy đen thì kinh ngạc vô cùng. Điền nhị thiếu gia nói:
- Đại huynh, theo sư phụ đệ nói cho đệ biết. Đây chính là thanh Hắc Kiếm Hỏa Long Châu. Thanh kiếm này vô cùng trân quý. Nó chính là một trong những binh khí của chùa Bố Đà La bên Tây Tạng. Chính là Lạt Ma Bố Đà của chùa này đã tiến cống cho nhà vua. Từ đó, nó trở thành thần khí trong triều đình. Như thế, thanh thần kiếm này lưu lạc trong dân gian. Xem ra mọi chuyện không đơn giản như ta nghĩ.
Rồi chàng nói tiếp:
- Đặc biệt, nó chứa đựng một huyền cơ gì đấy mà địch nhân vô cùng khϊếp đảm mỗi khi nhìn thấy nó. Có lẽ là do hỏa khí của nó toát ra nếu như ta vận chân lực vào thân kiếm. Nếu có thanh thần kiếm này trợ lực thì ta không sợ gì Tú Sĩ Cuồng Minh nữa.
Liễu Lâm Phong gật đầu:
- Ta cũng nghĩ thế. Chính vì thế ta nghĩ chủ nhân thanh kiếm kia có một lai lịch phi phàm. Ta cũng muốn tìm hiểu. Biết đâu ta tìm được một trợ thủ đắc lực trong việc giải cứu Hồng muội thì sao? Hơn nữa, ta là một lương y, lẽ nào nghe nói có người bệnh mà không ra tay cứu chữa. Có lẽ việc này cũng không mất nhiều thời gian. Bây giờ trời đã hoàng hôn. Ta đến thăm bệnh và tá túc một đêm. Sáng mai huynh đệ ta sẽ đến sơn trang của gã Tú Sĩ Cuồng Minh kia.
Điền Vũ Hầu gật đầu và khâm phục tâm cơ của đại huynh. Liễu Lâm Phong biết cân nhắc và suy tính mọi việc chứ không nóng vội. Thật là một người văn võ song toàn. Điền Vũ Hầu định hỏi chàng vài điều nhưng không dám. Đành im lặng, để mặc Liễu Lâm Phong muốn làm gì thì làm. Thế là họ cùng đến lều của A Khắc Cáp Tắc để chữa bệnh.