Hàm Dương một chiều mưa lất phất. Cảnh sắc nơi này đẹp như một bức tranh vẽ. Kia là những dãy nhà san sát. Phố thị sầm uất. Những biển hiệu có mặt khắp nơi. Người người đi lại như mắc cửi. Kia là dòng sông uốn lượn mang phù sa bồi đắp cho đôi bờ. Nước sông trong xanh bốn mùa. Đàn cá tung tăng bơi lội. Những cội đào mọc quanh bờ sông. Dáng cây nghiêng nghiêng như một nàng thiếu nữ e thẹn soi mình xuống dòng nước. Lúc này đào đang vào mùa trổ hoa. Từng cánh hoa đào đỏ thắm theo gió bay bay. Và kia là An Thạch Kiều. Đấy chính là một chiếc cầu nhỏ bắc qua một nhánh của sông Hoàng Hà. Cứ chiều chiều những khách nhàn du dập dìu đi lại trên cầu và thưởng hoa. Áo quần họ thướt tha đủ sắc. Tay che dù. Cảnh ấy, người ấy trông thi vị làm sao!
Liễu Lâm Phong cũng hòa vào dòng người đi lại nơi này. Nhưng chàng không nhàn tản như họ. Chàng rảo bước vào Trạng Nguyên Đại Tửu Lâu. Nơi đây chính là một trong những cơ sở kinh doanh của Điền gia, như lời giới thiệu của Tá Đao Quán Hy Viên.
Chẳng bao lâu ba huynh đệ Điền gia xuất hiện. Mọi người ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi. Điền Bá Tú nói:
- Điền tứ muội bị Tú Sĩ Cuồng Minh bắt đi. Đệ và mọi người ngày đêm lo lắng. Đã mấy lần đệ dẫn lực lượng xông vào Quách Lặc Hà để giải cứu cho Hồng muội. Nhưng đều thất bại. Nơi thành Quách Lặc bố trí một trận thế vô cùng kì quái. Đệ đã cố gắng nhưng không thể nào vượt qua được trận thế. Chúng đệ vô cùng lo lắng cho sự an nguy của muội ấy. Tú Sĩ Cuồng Minh vốn nổi tiếng là kẻ da^ʍ tà. Đệ sợ muội ấy không thoát khỏi bàn tay của hắn.
Liễu Lâm Phong nghe nói càng thêm khẩn trương. Chàng không muốn người con gái mà chàng yêu quý bị vùi hoa dập liễu trong tay tên da^ʍ ác. Thế là chàng hỏi mọi người đường đi đến Quách Lặc Hà cũng như cách bố trí, phòng thủ quanh sơn trang của gã Tú Sĩ Cuồng Minh kia. Chàng nói với mọi người là chàng sẽ lên đường ngay. Ba huynh đệ Điền gia cũng đòi song hành cùng chàng. Liễu Lâm Phong nói:
- Quách Lặc Hà là một hồ nước lớn giữa sa mạc Đại Qua Bích. Đặc biệt nơi đây còn có một cánh rừng bát ngát. Vì thế, xung quanh đấy có rất nhiều dân du mục cư ngụ. Ba Giáp vốn nổi tiếng là vùng đất khắc nghiệt. Các đệ đem lực lượng đến đấy nhưng thất bại là đúng rồi. Ta không am hiểu địa hình Quách Lặc Hà. Trong khi ta vừa mới xâm nhập vào thì kẻ thù đã phát hiện ngay. Thử hỏi làm sao ta có thể chống nổi với hắn. Tốt nhất là các đệ nên ở đây để tiếp tục điều hành công cuộc làm ăn và mở rộng thanh thế của Huynh Đệ Hội. Một mình ta lên đường. Như thế sẽ đảm bảo được tính bí mật và yếu tố bất ngờ.
Điền Vũ Hầu nói:
- Đại ca luận rất phải. Nhưng cứu Hồng muội là việc cấp bách. Nếu không e rằng ngọc nát châu trầm. Do đó, đệ đề nghị đại ca nên chọn một người trong bọn đệ cùng đi để dễ bề hỗ trợ nhau hơn.
Liễu Lâm Phong nói:
- Hiền đệ nói rất đúng với ý ta. Vậy đệ cùng thu xếp lên đường ngay với ta. Chúng ta không thể chậm trễ hơn được nữa.
Nói xong, mọi người từ tạ nhau. Liễu Lâm Phong cùng với Điền Vũ Hầu rạp mình trên hai con Cự Đà phóng đi. Họ đi ngày đêm không nghỉ. Đói, họ dừng chân bên một tửu quán, ăn uống qua loa rồi lại lên đường ngay.
Cự Đà là một loài Lạc Đà ở sa mạc. Nhưng chúng lại lai từ giống ngựa Bảo Long Câu nên cước lực di chuyển thật khủng khϊếp. Chúng ngày đi ngàn dặm mà không biết mệt là gì. Chúng chính là bảo vật trấn môn của Điền gia. Trước đây khi Điền lão gia còn khang kiện. Chính Điền lão gia đã cứu sống một thiếu nữ khi nàng ấy gục ngã trên sa mạc Đại Qua Bích vì vết độc thương. Lão không tiếc nửa nhánh Hà Thủ Ô nghìn năm để giúp nàng chữa thương và phục hồi công lực.
Một tuần trăng trôi qua, nàng ấy tỉnh lại và nói lời cảm tạ lão. Sau đó, nàng bảo là còn một mối gia thù cần phải báo phục nên nói lời từ tạ lão trang chủ. Nàng ra đi khi đã tặng cho lão trang chủ con vật nuôi mà nàng yêu quý nhất. Từ đó, lão gia vô cùng yêu mến con vật trân quý.
Giờ đây khi có việc cần gấp, họ lại nhờ vào Cự Đà để mau chóng đến Quách Lặc Hà.
Một ngày kia, họ đến được thành Quách Lặc. Nơi đây mọi người ăn mặc theo lối du mục. Sắc màu sặc sỡ như những cánh bướm. Mọi người đang trao đổi những sản vật với nhau. Nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn là đao, kiếm, y phục và lạc đà. Cảnh nhộn nhịp không khác gì trong trung thổ.
Liễu Lâm Phong nói:
- Điền nhị đệ. Ta nên gửi Cự Đà ở đây và mua hai bộ y phục để thay đổi thôi.
Điền Vũ Hầu gật đầu và mau chóng làm theo ngay. Chẳng bao lâu, họ đến trọ trong A Tư La Khách Điếm. Đấy chính là khách điếm duy nhất ở Quách Lặc Hà này. Hai người vội nhận phòng, tắm gội sạch sẽ, dùng thức ăn và nghỉ ngơi dưỡng thần.
Liễu Lâm Phong bàn với Điền Vũ Hầu:
- Trước tiên chúng ta nên giả làm thương nhân đi thu mua hàng hóa của dân du mục. Như thế ta có dịp thu thập thêm những thông tin cần thiết về sơn trang của tên Tú Sĩ Cuồng Minh. Biết đâu ta tìm được một vài điều bổ ích.
Điền Vũ Hầu nói:
- Sao đại huynh không tìm cách thâm nhập vào sơn trang của Tú Sĩ Cuồng Minh để cứu Hồng muội? Việc cứu người như cứu hỏa, sao đại huynh lại chần chừ như thế?
Liễu Lâm Phong nói:
- Cứu người là việc cần thiết. Nhưng biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Khi ta chưa biết gì về đối thủ, ta không thể mạo hiểm được. Nên tìm hiểu một chút rồi đột nhập vào sơn trang của tên da^ʍ tặc ấy cũng không muộn.