Buổi sáng khu rừng bừng lên một sức sống mới. Muôn ngàn cánh chim rời cành bay đi tìm mồi. Tiếng hót của chúng cứ véo von nghe thật vui tai.
Bên trong trận pháp, bốn huynh đệ họ Điền cũng đã thức dậy. Mọi người đều thấy cơ thể nhẹ nhàng và sảng khoái. Ai ai cũng mừng rỡ.
Lúc bấy giờ Liễu Lâm Phong cũng vừa bước vào trong trận. Chàng chào hỏi mọi người và dẫn họ bước ra bên ngoài.
Ra khỏi trận, mọi người ngỡ ngàng khi thấy cây cối nơi đây gãy rạp như vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng. Khắp đó đây còn vương vãi những vết máu khô. Những xác người nằm là liệt. Điền Vũ Hầu giật mình, chàng quan sát cảnh vật xung quanh rồi nói:
- Đại huynh, dường như nơi đây vừa trải qua một trận chiến thật kinh hoàng. Vì sao chúng đệ ở cách đây không quá năm trượng mà lại không phát hiện ra? Chẳng lẽ thính lực của mọi người có vấn đề gì chăng? Không lẽ đó là do tác dụng của độc chất mà chúng đệ mắc phải khi giao đấu với bọn người Chu Cáp Tinh Độc Bang? Như thế thì thật là tai hại.
Liễu Lâm Phong mỉm cười nhìn mọi người:
- Vũ Hầu đệ được mệnh danh là Gia Cát, lẽ nào lại không hiểu đến trận pháp Ngũ Hành Bát Quái . Trận pháp mà ta đã tạo ra cho mọi người là Cửu Chuyển Nghịch Ngũ Hành Bát Quái. Chính vì thế mà mọi người không nghe tiếng binh khí bên ngoài va chạm nhau. Nhưng một phần nữa là do mọi người quá mệt mỏi nên thính lực suy giảm đấy thôi.
Chàng nói thế cho mọi người yên tâm. Nhưng thật ra, viên giải độc mà chàng cho họ uống có tác dụng dưỡng thần và tăng cường nguyên khí. Vì thế, mọi người cứ ngỡ họ được giải độc. Không ai nghĩ chàng vừa truyền cho họ một nguồn nội lực thâm hậu để họ có thể chống lại kẻ thù và giáng ma vệ đạo, bảo vệ chính khí võ lâm sau này.
Mọi người cùng ồ lên đầy kinh ngạc. Điền Vũ Hầu và mọi người không thể nào tin trận pháp mà họ vừa ở trong đấy lại chính là Cửu Chuyển Nghịch Ngũ Hành Bát Quái. Đây là trận pháp vô cùng ảo diệu mà sư phụ của họ đã tốn năm mươi năm nghiên cứu nhưng vẫn không thấu hiểu sự ảo diệu của nó. Không ngờ, đại huynh của họ tuổi đời mới mười bảy mà tài giỏi vô song. Có thể am hiểu trận pháp thiên cổ kì ảo kia một cách sâu sắc như vậy.
Liễu Lâm Phong kể cho bốn huynh muội nghe những chuyện đã xảy ra lúc đêm qua. Mọi người không ai bảo ai, mỗi người một tay, họ thu dọn những xác chết kia. Mọi việc xong xuôi, Liễu Lâm Phong đưa mắt nhìn bốn huynh muội. Chàng quyết lòng quay về Liễu gia trang để điều tra mọi chuyện thực hư như thế nào. Chàng đem chuyện ấy bàn với mọi người.
- Đại huynh muốn quay về Liễu gia. Nơi đấy đang xảy ra biến cố gì đấy. Đại huynh không thể chần chừ thêm được nữa. Các đệ định sẽ như thế nào?
Điền Đại Lực nói:
- Hiện tại, chúng đệ muốn đi theo đại huynh để cùng đồng sinh đồng tử chiến đấu với kẻ thù. Kẻ thù của đại huynh cũng là kẻ thù của chúng đệ. Chúng ta cần sát cánh bên nhau để tiêu diệt chúng.
Điền Bá Tú gật đầu:
- Phải, chúng ta đã kết nghĩa huynh đệ. Dù có bất cứ chuyện gì, chúng ta cũng cùng hoạn nạn có nhau.
Liễu Lâm Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Không được. Đại huynh đi chuyến này lành ít dữ nhiều. Hơn nữa, huynh phải điều tra xem phụ thân huynh còn sống không. Đường vào Liễu gia vô cùng nguy hiểm. Kẻ địch bố trí khắp nơi. Phụ thân huynh lại xây dựng kì môn trận pháp nơi ấy. Nơi đây lại có đàn độc xà ngày đêm canh gác nữa. Nguy hiểm khôn lường.
Ngừng lại một chút, chàng nói tiếp:
- Đàn độc xà luôn là nỗi khϊếp đảm cho bất kì ai có ý định đột nhận vào Liễu Cốc Xà Linh Trang. Ta không biết chúng còn ở đấy hay chúng đã bỏ đi. Các đệ chưa học qua cách khắc chế chúng, các đệ đi theo ta thì nguy hiểm vô cùng. Ta chưa vong mạng vì kẻ địch mà vong mạng vì bọn độc xà thì thật không nên chút nào cả. Và còn một vấn đề nữa. Nếu các đệ đi theo huynh rồi Điền tứ muội thì làm thế nào?
Chàng lo lắng đưa mắt nhìn Điền Cẩm Hồng. Rồi chàng nói tiếp:
- Theo huynh nghĩ, chúng ta nên chia tay nhau ở đây. Các đệ nên quay về Hàm Dương để củng cố lại cơ nghiệp của Điền gia và để Điền tứ muội có thời gian dưỡng thương. Huynh về Liễu Cốc Xà Linh Trang để điều tra và huynh cũng sẽ cố gắng truy tìm tung tích của viên nội đan Hồng Sắc Xà Vương để chữa hoàn toàn độc thương cho tứ muội.
Mọi người cùng im lặng.
Đôi mắt Điền Cẩm Hồng thoáng chút buồn man mác. Nhưng nàng chẳng tiện để nói ra nỗi lòng của mình. Điền Đại Lực lúc nào cũng nóng nẩy. Gã nói:
- Đã là đệ huynh thì vào sinh ra tử có nhau. Chúng ta không thể mỗi người một nơi như trước được. Huynh đã bao phen giúp chúng đệ. Giờ huynh đi, chúng đệ không đành lòng chia tay với huynh một tí nào cả.
Điền Bá Tú khoác tay nói:
- Đại huynh dạy chí phải. Giờ chúng ta theo đại huynh chỉ làm vướng chân đại huynh thôi. Công cuộc báo thù, chúng ta phải trù tính cho thật chu đáo. Không thể để kẻ địch có khả năng tiêu diệt chúng ta. Việc trước mắt bốn huynh đệ chúng ta nên về Hàm Dương để củng cố những cơ sở làm ăn của gia phụ. Phụ thân chúng ta cả một đời gây dựng nên. Chúng ta không thể một sớm một chiều để cho công sức của gia phụ đổ sông đổ biển được. Sau đó, chúng ta cùng nhau gầy dựng lại lực lượng, lập môn phái. Khi thế lực ta đủ mạnh, lúc ấy chúng ta chung tay tiêu diệt kẻ thù