Lại nói mẹ con Diệp Phụng Kiều vào bên trong hang động. Lúc này, hai mẹ con đi lại khắp nơi để quan sát. Trên trần hang là những hình khắc kì lạ. Những viên ngọc có mặt khắp nơi. Chúng cứ nhấp nhánh, phản chiếu ánh mặt trời. Liễu Lâm Phong cũng kinh ngạc không kém. Chàng không ngờ nơi đây cảnh vật thật kì lạ. Chợt chàng nhìn thấy một chiếc cầu đá bắc ngang qua một đỉnh núi. Phía dưới là vực sâu hun hút. Phong nhi đưa tay chỉ
về Thạch Kiều và nói với mẫu thân:
- Mẫu thân, bên kia là một hang động. Chiếc cầu này có lẽ là bắc ngang qua bên ấy. Con không nhìn thấy rõ cảnh vật bên ấy. Bởi lớp sương quá dày đặc và những trận quái phong quá khủng khϊếp. Nhưng con tin, bên kia Thạch Kiều chính là nơi mà sư tổ con tập luyện võ công. Do đó, bí kíp Vô Hình Chưởng và tập Y Cảo Kì Thư chắc chắn được cất giấu trong ấy. Con muốn sang bên đó để tìm kiếm bí kíp võ công. Con muốn luyện tập võ nghệ thật cao cường để tìm kẻ thù. Con sẽ san bằng tổng đàn Chu Cáp Tinh Độc Bang. Lấy thủ cấp của tên bang chủ ấy là Cao Bưu mà tế hương hồn của phụ thân và những người đã từng chết dưới ngọn Qủy Kích của hắn
- Qua bên ấy thật nguy hiểm. Những trận quái phong này quá hung bạo. Làm sao ta có thể sang bên ấy an toàn được. Khi ta đang đứng trên Thạch Kiều thì từng trận quái phong đã thổi ta rơi xuống dưới vực thẳm kia rồi.
- Con biết là rất nguy hiểm. Nhưng con muốn đi. Thù nhà không trả, con quyết không làm người
Diệp Phụng Kiều thấy chí khí con trai kiên cường, quyết liệt như thế cũng nguôi ngoai lòng thương nhớ trượng phu. Tính khí cương liệt của Liễu Lâm Phong không khác gì phụ thân lúc còn trẻ. Bà biết bà không thể cản được con trai. Nhưng biết con đi vào chỗ chết khi chưa trả được thù nhà thì bà không cam lòng. Cắn môi suy nghĩ cặn kẽ. Cuối cùng, bà nhìn con và nói:
- Mẫu thân rất vui khi biết con là một chàng trai hiếu thảo, biết thương yêu và quyết trả thù cho phụ thân. Nhưng giờ gia đình ta đã nhà tan cửa nát. Mối thù nhà họ Liễu đặt cả lên vai con. Do đó, ta làm gì cũng phải suy tính cho thận cẩn thận. Ta không thể mạo hiểm hủy thân trong khi gia thù chưa kịp báo phục. Mẫu thân nghĩ trước tiên con nên tăng cường công lực và tập luyện thật nhuần nhuyễn ba chiêu kiếm của sư tổ. Khi con đã có một nội lực thâm hậu, việc con sang bên kia Thạch Kiều cũng dễ dàng hơn.
Liễu Lâm Phong suy nghĩ và cho lời của mẫu thân chàng dạy là chí lí. Thế là chàng bỏ qua ý định sang bên kia Thạch Kiều để thu thập bí kíp võ công. Chàng quyết ở lại trong hang động để rèn luyện võ nghệ.
- Phong nhi xin nghe lời mẫu thân. Phong nhi quyết tâm luyện thành tuyệt thế võ công để trả thù cho phụ thân
Mặc dù chàng là một đứa bé mười hai tuổi nhưng Liễu Lâm Bình thấy con trai có căn cốt võ học nên không ngừng tài bồi cho chàng cả văn lẫn võ. Chàng đã đọc thông viết thạo thi thư. Tự mình có thể làm thơ, vẽ trang và học thuộc lòng khẩu quyết của Vô Hình Chưởng cũng như thuật phi thân Lăng Ba Ảo Bộ Hành Vân.
Hằng ngày chàng thức dậy khi tiếng gà chưa kịp gáy sáng, khi ông mặt trời chưa kịp hé mắt thức dậy sau một giấc ngủ vùi. Liễu Lâm Phong mang Mộc Kiếm ra trước khoảng đất trống trong lòng hang để tập luyện ba chiêu kiếm.
Buổi trưa, chàng phi thân vào cánh rừng để tìm vật thực cho hai mẹ con. Hôm thì được con gà rừng. Hôm thì được vài con thỏ béo. Ở trong hang không thể có dụng cụ làm bếp nên mẫu thân chàng thường đắp đất sét lên mình con vật rồi bật hỏa tập mà châm lửa đốt.
Những món ăn mẫu thân chàng làm lạ miệng hơn ở nhà. Nhưng chàng không quan tâm. Chàng suốt ngày chỉ chăm chú vào việc luyện võ. Mỗi khi chàng mang về một con thú rừng, chàng thích thú reo lên:
- Mẫu thân ơi, hài nhi đã về rồi đây. Hôm nay, hài nhi bắt được một con nai rất béo. Mẫu thân hãy nấu cho hài nhi món ăn thật ngon nhé!
Thỉnh thoảng, chàng quay ra ngoài xem địch nhân còn lãng vãng đâu đấy hay không. Bên ngoài Cổ Mộc trận mà sư tổ chàng đã tạo ra, lửa cháy nham nhở khắp cánh rừng. Những cây đại thụ cũng chết khô, đứng trơ ra đấy. Mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, lòng Liễu Lâm Phong lại bùi ngùi và nỗi oán thù càng tăng thêm. Chàng quyết tâm học võ nghệ để trở thành đệ nhất nhân. Chàng muốn mau chóng gϊếŧ chết kẻ thù cho hả mối căm hờn
Nơi gian thảo xá của sư tổ, đồ vật bị vứt lung tung. Chứng tỏ bọn địch nhân đã xâm nhập vào đây và truy tìm tung tích của hai mẹ con chàng. Nhưng cũng may, trước lúc đi khỏi nơi ấy, mẫu thân chàng đã cất đi thủ bút và viên linh đơn của sư tổ. Nếu không thì mọi chuyện xảy ra càng tồi tệ hơn. Chúng lấy được linh đơn, nội công ngày càng tăng tiến thì công cuộc trả thù của chàng ngày càng khó khăn hơn. Có lẽ bọn chúng không tìm thấy dấu vết gì của hai mẹ con chàng nên chúng đã kéo đi mất. Tuy nhiên, chàng cũng hiểu rằng chúng có thể quay trở lại đây bất cứ lúc nào
Cổ Mộc trận bị phá, kẻ thù sẽ dễ dàng xâm nhập vào đây hơn. Nên Liễu Lâm Phong cùng mẹ sống ở Trường Dương Lộ, ban đêm mới trở lên để nhang khói cho sư tổ và sửa lại Cổ Mộc trận. Chàng cũng hiểu kẻ thù rình rập khắp nơi. Nếu chúng biết mẹ con chàng cư ngụ nơi đây thì nguy hiểm vô cùng. Mẫu thân chàng nội thương chưa khỏi. Chàng thì còn quá nhỏ. Nội lực quá non kém, không thể nào chiến đấu lại chúng. Vì thế, chàng không ngừng học trận pháp mà sư tổ chàng để lại. Liễu Lâm Phong hi vọng có thể hiểu ra những huyền cơ trong trận pháp để xây dựng một thế trận có khả năng phòng thủ và chế ngự kẻ thù