Bà La tộc chưa vui mừng được bao lâu khi thiếu gia của bọn họ đã tỉnh, sức lực tràn đầy hơn trước là một chuyện tốt. Sắc trời chỉ mới tờ mờ sáng cỡ tầm 3 giờ sáng, nhà nhà vẫn còn say giấc nồng, lúc này người của Vũ tộc đã cầm vũ khí kéo đám đến Bà La tộc.
"Ong ong ong."
Tiếng chuông báo động vang lên, con cháu Bà La tộc tức tốc rời giường thay y phục chạy đến kho vũ khí.
Đám người Vũ tộc ước chừng có đến gần 50 người được tuyển chọn ra, ai nấy tu vi đều cao cường trong đó Vũ Kình Hổ đứng đầu tu vi Linh Vương Nhị Tinh cùng hai trưởng lão tu vi cũng chẳng thua kém đều là Linh Vương Tứ Tinh.
Với thế hùng hậu như này Vũ Kình Hổ rất tự tin nắm chắc phần thắng bởi Bà La tộc chẳng có ai tu vi cao đến như vậy, cùng lắm là Đại Linh Sư Cửu Tinh nhưng rà soát lại lần nữa chẳng có trưởng lão nào đạt tới tu vi đó, gia chủ Bà La Lý càng không, ông ta chỉ mới là Đại Linh Sư Lục Tinh, chênh lệch thực lực một khoảng xa vời nên vì thế đám người Vũ tộc càng không coi ai ra gì, ngang nhiên xông thẳng vào biệt viện Bà La tộc chém chết hai tên nam hầu canh cửa.
Bà La Lý cùng Hinh Nhi và các trưởng lão tức tốc có mặt ngăn cản bước tiến tử thần của đám người Vũ tộc. Chỉ ít phút sau Bà La Mặc Ca và Lỗ Kiêu cũng có mặt.
- Ngươi đến đây để gây sự? Ở Mã Hình Kỳ còn có luật pháp đấy!.
Bà La Lý tức giận đến đỏ mặt mà quát Vũ Kình Hổ, ánh mắt hiện tia đau thương, không!, nhiều hơn là phẫn nộ nhìn hai thi thể nhuốm đầy máu kia.
- Ta không đến đây để gây sự mà mục đích chính là diệt Bà La tộc của ngươi, thấy bất ngờ không Bà La Lý?.
Vũ Kình Hổ ngửa mặt lên trời cười hung ác rồi nhìn Bà La Lý mạnh miệng đáp, ngang ngược tuyên án tử cho hơn trăm mạng người ở Bà La tộc.
Đám người Vũ tộc nhếch mép cười khinh bỉ theo, người ngoài nhìn vào liền biết họ cùng chung một huyết thống, lúc này con cháu Bà La tộc đã có mặt đông đủ, nghe thấy hết màn đối đáp vừa rồi, tay cầm vũ khí siết chặt, tức giận đến nổi gân trán, thật muốn lụi cho đám người đó một nhát.
- Gϊếŧ ta không thành bây giờ còn muốn diệt tộc của ta, Vũ Kình Hổ đây là do ngươi lựa chọn, mong ngươi đừng hối hận.
Bà La Mặc Ca bước lên một bước, đứng trước phụ mẫu, sắc mặt âm trầm nói, tròng mắt đen sâu thăm thẳm phực cháy lửa dữ.
Trưởng bối Bà La tộc im lặng để Bà La Mặc Ca thể hiện phong thái người thừa kế tương lai, là thanh niên nam nhi phải mạnh mẽ đương đầu với sóng gió mới rèn luyện được con người kiên cường, Bà La Mặc Ca nên dần tập làm quen.
- Há, ha ha ha, hối hận? Nghe thật nực cười. Bà La tộc lụn bại đến vậy sao, để một đứa nhãi con miệng còn hôi sữa ra nói chuyện với ta.
Vũ Kình Hổ cười khinh thường, đám người phía sau phỉ nhổ nước bọt, hành động phỉ báng rõ ra mặt.
Con cháu Bà La tộc lửa giận ngút trời quyết tâm sống chết cùng Vũ tộc, hôm nay Vũ tộc không bị diệt thì Bà La tộc bị diệt, một trong hai nhất định phải diệt vong.
Lỗ Kiêu đứng kế bên Bà La Mặc Ca trầm ngâm nãy giờ lúc này mới lên tiếng.
- Vũ Kình Hổ, ngươi không nể mặt ta thì đừng trách tại sao nước sông lại mặn.
Lỗ Kiêu lạnh mặt, cả người toả hàn khí, lời nói không nóng không lạnh nhưng muôn phần âm lãnh. Lỗ Kiêu tính toán thời gian "Chắc giờ này chi viện mà mình mời cũng sắp đến nơi rồi."
- Đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, còn chuyện gì mà ta không dám làm nữa.
Vũ Kình Hổ dửng dưng trả lời, liếc mắt ra hiệu cho hai trưởng lão khai chiến. Quả đúng là tên như tính cách, Hổ - vua của một vùng nên chẳng coi ai ra gì trong mắt, kể cả con cháu Vũ tộc cũng thế, hung hăng và hiếu chiến vì thế mới vươn lên thành gia tộc nhị lưu ở đế đô này.
- Được, để xem tộc ta diệt hay tộc ngươi tận.
Bà La Mặc Ca bức xúc chỉ thẳng mũi kiếm vào người Vũ Kình Hổ, giọng nói kìm hãm sự tức giận, lời nói to rõ từng chữ.
Vũ Kình Hổ và hai trưởng lão khoanh tay xem mèo đứng trước mặt hổ sủa gâu gâu, con cháu Vũ tộc ôm bụng cười thầm, chửi Bà La Mặc Ca ngu ngốc, sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng gớm.
- Mọi người nghe đây, quyết sống chết bảo vệ già trẻ trên dưới Bà La tộc, cũng là bảo vệ lòng tự tôn của dòng họ Bà La, kẻ nào nhát gan bỏ chạy chính tay ta sẽ chém đứt chân kẻ đó.
Bà La Mặc Ca giơ kiếm lên trời hô to tiếp sĩ khí cho mọi người.
Con cháu Bà La tộc tràn đầy ý chí chiến đấu, đồng thanh hô lại câu vừa rồi của Bà La Mặc Ca rồi chĩa vũ khí vào đám người Vũ tộc.
Hai trưởng lão Vũ tộc khai mở cuộc chiến, thi triển tu vi Linh Vương Tứ Tinh, dùng tay không lao đến đám người Bà La tộc, các trưởng lão Bà La tộc cùng Bà La Lý và Hinh Nhi ra tay tiếp ứng.
Con cháu hai bên gia tộc cũng ứng chiến, tiếng binh khí va chạm phát ra âm thanh "leng keng... binh bang" nghe thật chói tai.
Tinh thần chiến đấu hăng hái, con cháu Bà La tộc dù thực lực không bằng Vũ tộc nhưng ý chí quật khởi rất cao, người này ngã xuống, người khác liền thế chỗ đỡ chiêu, tương trợ lẫn nhau rất ăn ý, tinh thần đoàn kết cực kì cao.
Ở giữa khoảng sân trống Bà La Mặc Ca cùng Lỗ Kiêu đứng đối mặt với Vũ Kình Hổ, không khí xung quanh ầm ĩ vô cùng nhưng không ảnh hưởng đến màn đối mắt gây cấn giữa ba người bọn họ.
Bà La Mặc Ca ngầm vận linh lực vào phía tay thuận cầm kiếm, ánh mắt âm trầm xẹt qua yết hầu Vũ Kình Hổ, chưởng thanh kiếm hướng Vũ Kình Hổ bay thẳng đến.
"Vèo."
Vũ Kình Hổ dang rộng tay, bay về sau, chân vững vàng trụ xuống mặt đất, ngã người, thanh kiếm bay lướt qua mặt ông, đâm thẳng vào cột nhà.
"Kịch."
Ánh mắt Vũ Kình Hổ hiện tia hung tàn, đứng thẳng người lên.
Lúc này Bà La Mặc Ca cùng Lỗ Kiêu chưởng tay lao đến tấn công bất ngờ. Vũ Kình Hổ phản ứng nhanh mà vận linh lực vào lòng bàn tay chưởng đối chưởng.
Lỗ Kiêu tu vi Dược Vương Nhị Tinh mặc dù cấp bậc nghe có vẻ ngang hàng Vũ Kình Hổ nhưng thực chất lại cao hơn nhiều, có thể đem so sánh với Linh Hoàng Nhất Tinh.
Nguồn năng lượng cường đại thành hình thực chất gợn sóng lấn áp qua lại giữa hai bên, Vũ Kình Hổ không ngờ đến Lỗ Kiêu lại có thể chiến đấu, thực lực lại cao cường đến thế, thật là một kinh hỉ mà ông ta không lường trước được.
Sắc mặt Vũ Kình Hổ hơi méo mó, trong mắt toàn là hung ác, Vũ Kình Hổ kéo hai cánh tay về phía người ông ta một chút để làm lực đẩy, dốc toàn bộ công lực vào một chưởng này. Bà La Mặc Ca hợp lực cùng Lỗ Kiêu tăng thêm linh lực đối phó với lão già coi trời bằng vung này.
"Bùm."
Tam chưởng nổ tung, thực chất gợn sóng tạo kình lực hất văng cả ba người. Bà La Mặc Ca cùng Lỗ Kiêu lui về sau vài bước chân trong khi đó Vũ Kình Hổ lại giống như chạy ngược về sau đến gần mười bước mới trụ vững lại được. Từ khoé miệng chảy ra một đường máu đỏ thẫm, Vũ Kình Hổ bị nội thương không nhẹ. "Thật không nên xem thường hai người bọn họ."
- Xem ra nhãi con cũng chẳng có bản lĩnh gì, hoá ra cũng chỉ dựa hơi Lỗ Kiêu mà dương oai trước mặt ta.
Vũ Kình Hổ cười châm biếm mục đích chính là nói khích Bà La Mặc Ca cho hắn không giữ được bình tĩnh mà xảy ra sơ suất để ông đánh lén, thật gian xảo, một lão cáo già!.