Lỗ Kiêu đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, ánh mắt hướng đến Bà La Lý và các trưởng lão gật đầu chào hỏi rồi đảo sang phía đám đông cất tiếng.
- Thù này tất nhiên phải báo nhưng không phải bây giờ, phải đợi Mặc Ca khoẻ đã, đến lúc đó ta sẽ mời một số cường giả đến giúp đỡ mọi người một tay diệt Vũ tộc. Việc mọi người cần làm bây giờ là rèn luyện thân thể, được chứ?.
Lỗ Kiêu đã có tính toán trong lòng hướng mọi người thương lượng kế hoạch là như thế. Gương mặt tự tin của Lỗ Kiêu làm con cháu Bà La tộc có hy vọng chiến thắng.
Mọi người suy nghĩ trong phút chốc liền gật đầu đồng ý, cúi đầu ôm quyền cảm tạ Lỗ Kiêu đã chỉ điểm. Thoáng cái sân đông người lưa thưa giải tán, con cháu Bà La tộc hăng hái đi rèn luyện chuẩn bị cho trận chiến đẫm máu sắp tới.
- Chuyện này ổn không Dược Lỗ?.
Bà La Lý phân vân hỏi nhỏ Lỗ Kiêu cho chắc ăn bởi đây là an nguy của cả gia tộc không thể đánh liều đi sai nước cờ.
- Thù của nghĩa đệ, ta thân làm nghĩa ca nhất định phải báo, ngài yên tâm cường giả ta mời đến thực lực đều cao cường.
Lỗ Kiêu chắc như đinh đóng cột, nắm chắc phần thắng trong tay, trong ánh mắt xẹt qua một tia thâm sâu nhưng không ai phát hiện ra, khoé môi khẽ cong lên.
Bà La Lý cùng các trưởng lão yên tâm, cảm thấy may mắn khi Bà La Mặc Ca kết giao với Dược Lỗ.
***
Sáng sớm có một nam hầu đi ra mở cửa, phát hiện trước biệt viện Vũ tộc có một xe đẩy, bên trong chất nhiều thùng gỗ to, hắn không nhịn được tò mò mà mở nắp thùng ra xem, tá hoả khi bên trong chính là xác người, tên nam hầu sợ hãi đến té ngửa, bò lui về sau rồi xoay người đứng lên, hớt hãi chạy vào trong bẩm báo với gia chủ.
Vũ Kình Hổ đang ngồi uống trà, suy nghĩ không biết tại sao đến giờ này mà đám cao thủ phái đi chưa quay trở về bẩm báo công việc. Lúc này tên nam hầu chạy vào với biểu hiện kinh sợ đến tím tái mặt mày, làm Vũ Kình Hổ có cảm giác chẳng lành liền buông chung trà xuống.
- Bẩm... bẩm... gia chủ... trước.. trước...
Tên nam hầu lắp bắp nói không ra câu hoàn chỉnh làm Vũ Kình Hổ càng bực mình thêm.
- Hít sâu rồi nói.
Tên nam hầu làm theo lời dặn của gia chủ, vuốt l*иg ngực, hít một hơi sâu, tâm trạng dần dần bình ổn, không chần chừ liền lên tiếng.
- Bẩm gia chủ, ở trước cửa biệt viện có xác chết.
Sắc mặt của Vũ Kình Hổ trở nên khác lạ như dự đoán điều chẳng lành liền chạy ra ngoài xem, tên nam hầu chẳng hiểu gì cũng chạy theo gia chủ.
"Đây chẳng phải là một trong số những tên cao thủ sao?. Hắn đã chết vậy những thùng còn lại đều đựng xác?." Vũ Kình Hổ tức giận đến tím mặt, ra lệnh cho tên nam hầu đẩy xe hàng vào trong giấu diếm. Một người đẩy chẳng nổi, tên nam hầu liền gọi thêm vài người nữa hợp lực đẩy vào trong biệt viện, theo lời dặn của gia chủ tưới dầu hoả rồi đốt.
Mới sáng sớm người trong thành đã thấy một cột khói đen từ biệt viện Vũ tộc phả lên trời. Mọi người đơn giản nghĩ chắc là một nơi nào đó trong biệt viện của Vũ tộc bị cháy nên mới bốc nhiều khói đen như thế.
Vũ Kình Hổ đi qua đi lại trong phòng suy tư rồi lại lo lắng, không biết chuyện đêm qua hắn làm có bị Lỗ Kiêu phát giác ra không?. Nửa tiếng suy ngẫm Vũ Kình Hổ trầm mặt bước ra khỏi thư phòng đến phòng họp gặp mặt các trưởng lão trình bày sự việc để tìm đối sách.
Ngày hôm nay trôi qua khá yên ắng, hai gia tộc Bà La tộc và Vũ tộc im hơi lặng tiếng nhưng bên trong đối phương lại đang ngấm ngầm chuẩn bị binh lược.
Kế sách của Vũ tộc chính là đánh bất ngờ cho Bà La tộc không kịp trở tay, nếu có thể thì gϊếŧ luôn Lỗ Kiêu đổ lỗi phần trách nhiệm này cho Bà La tộc hứng đạn, Lỗ tộc ở xa không biết thực hư nguộn ngành, chuyện này vì thế mà êm xuôi. Quả là một công đôi việc nhưng thực hiện được hay không lại là chuyện khác.
Nguyên ngày hôm nay Bà La Mặc Ca ngủ li bì đến tối vẫn còn thϊếp, trạng thái cứ như mê man làm phụ mẫu một phen lo lắng, nhưng Lỗ Kiêu đã bảo không sao nên bọn họ cũng yên tâm phần nào, chỉ có thể túc trực bên cạnh theo dõi.
Ngọc bội trên cổ Bà La Mặc Ca phát lam quang, mập mờ hút linh khí phạm vi rộng xung quanh tụ lại một chỗ, thâm nhập vào vết thương trên người Bà La Mặc Ca, bằng mắt thường có thể thấy được vết thương trong lớp vải trắng từ từ lành lại, cơ thể Bà La Mặc Ca nóng dần, hai bên má ửng đỏ như phát sốt. Thân thể Bà La Mặc Ca có một luồng linh khí dày đặc bao phủ như rặng mây mờ lượn lờ trên núi cao.
"Bùm."
Luồng linh khí dày đặc được cơ thể Bà La Mặc Ca hấp thụ hết vào trong dẫn đến quá tải khiến linh lực bộc phát ra, nổ tung giường ngủ tạo chấn động vang dội.
Lúc này Hinh Nhi đang bưng bát thuốc trên tay, chân vừa đi đến hành lang liền nghe tiếng động lớn phát ra từ trong phòng, Hinh Nhi hối hả quên mất thứ đang cầm trên tay mà quăng luôn bát thuốc, chạy vào trong xem xét nhi tử.
Bà La Mặc Ca đã tỉnh, bước ra từ đống đổ nát, phi diệu cơ thể không hề bị thương ngược lại cảm thấy tràn đầy tinh lực, tinh thần phấn chấn.
Bà La Mặc Ca thử đưa tay sờ đến vết thương, cảm thấy không còn đau nhức nữa, lòng sinh nghi hoặc liền tháo lớp vải được băng bó ra, kết quả thật bất ngờ, vết thương đã lành lại từ khi nào, nhìn kỹ mới phát hiện ra vết sẹo mờ nhạt mới chắc rằng chỗ đó đã từng bị thương qua. Tâm trạng kinh hỉ đưa tay sờ đến mặt dây chuyền trên cổ, môi tự khắc nở nụ cười tươi rối.
Hinh Nhi chạy vào trong phát hiện nhi tử đã tỉnh, bà liền chạy đến ôm Bà La Mặc Ca vào lòng.
- Hài nhi tỉnh rồi, thật tốt quá.
Hinh Nhi lo lắng cho Bà La Mặc Ca, xem tới xem lui thấy không vấn đề gì, bà mừng rỡ sờ gương mặt của hài nhi.
- Hài nhi thấy trong người có chỗ nào không ổn không?.
- Mặc Ca không sao mà, mẫu thân không cần lo, mẫu thân xem hài nhi vận linh lực được này.
Lúc ở Trái Đất, Mặc Ca rất ít được cha mẹ quan tâm, xuyên đến đây Mặc Ca mới cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp đến nhường nào. Bà La Mặc Ca cười tươi trấn an Hinh Nhi, còn minh chứng lời nói của mình, đưa bàn tay tụ linh lực cho bà xem.
Lúc này Bà La Mặc Ca bất ngờ phát hiện ra tu vi của bản thân đã ở cảnh giới Đại Linh Sư Ngũ Tinh. Tăng tận ba Tinh nhỏ so với trước đây, tâm trạng kinh hỉ đến đơ người.
"Không lẽ có liên quan đến miếng ngọc?". Bà La Mặc Ca thầm dấy lên nghi vấn. "Xem ra miếng ngọc này còn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn cần mình khám phá ra, quả là bảo vật gia truyền ẩn chứa huyền cơ, thật vi diệu!"
- Cái giường sao lại nát thế này?.
Sau một lúc hỏi han đủ thứ, khi này Hinh Nhi mới để ý đến giường ngủ bể nát, chất chồng như đống củi, thắc mắc hỏi nhi tử.
- Là do hài nhi đột phá tu vi, không kiểm soát được năng lượng nên mới thành ra như vậy.
Bà La Mặc Ca không muốn giấu chuyện vui liền chia sẻ cùng mẫu thân, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, cái tay gãi đầu hối lỗi vì làm hỏng giường.
- Mặc Ca của mẫu thân thật giỏi, chắc đói bụng lắm rồi phải không? Để mẫu thân kêu ngự trù hâm nóng thức ăn cho hài nhi.
Hinh Nhi mừng thay cho nhi tử lại quan tâm hỏi han, đột phá tu vi là chuyện tốt, giường ngủ hỏng rồi thì có thể thay cái khác, không đáng là bao cho nên Hinh Nhi không có trách phạt, Bà La Mặc Ca gật đầu thế là hai người đi đến thiện phòng dùng cơm.
Còn bát thuốc nằm lăn lóc ở bụi cây trước cửa phòng Hinh Nhi cũng quên bén luôn, trong lòng cứ có cảm giác thiếu thiếu nhưng không biết đã quên cái gì, chuyện vui ở ngay trước mắt Hinh Nhi cũng chẳng để tâm suy nghĩ đến nữa.