Thế Chiến Tu Chân Giới

Quyển 1: Thần Giáng Khởi Nan - Chương 16: Tác chiến

Bà La Mặc Ca nhìn sang đồng đội, gật đầu một cái, hiểu ý nhau cả nhóm lập tức chia ra đứng bao vây Ma Giác Tượng theo như kế hoạch tác chiến đã bàn.

- Lên.

Bà La Mặc Ca hô to, năm người nghe hiệu lệnh liền bộc phát toàn lực Đại Linh Sư của mình, tạo ra xích sắt linh lực trói chặt bốn chân của Ma Giác Tượng.

"Pao."

Ma Giác Tượng gào rống, vùng vẫy thoát ra, xích sắt rung lắc có dấu hiệu bị đứt, thấy vậy cả nhóm tăng thêm linh lực cố định xích sắt, dùng hết toàn lực giữ chân nó.

"Pao."

Ma Giác Tượng phẫn nộ gào rống, dùng toàn lực của một Ma Thú 4 Giai chống trả. Hai chân trước giơ lên cao, dậm xuống đất, xích sắt do A Đại ca và Linh tỷ nắm giữ bị đứt văng, lập tức A Đại ca và Linh tỷ ngã ngửa xuống đất, miệng chảy ra một đường máu.

Quỳnh tỷ và Cường ca lo lắng cho bọn họ, xích sắc trong tay càng thêm nắm chặt, kìm hãm Ma Giác Tượng.

"Vù vù vù."

Ma Giác Tượng dùng vòi thổi một trận cuồng phong, lốc xoáy với tốc độ cực nhanh cuốn bay đất đá xung quanh, di chuyển đến chỗ A Đại ca và Linh tỷ.

- A Đại ca, Linh tỷ cẩn thận.

Sắc mặt mọi người đầy khó coi, Bà La Mặc Ca phản ứng nhanh mà kịp thời nhắc nhở A Đại ca cùng Linh tỷ hồi tỉnh, lăn một vòng tránh thoát được một hung chiêu, lúc này mọi người mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bà La Mặc Ca thế chỗ của Linh tỷ và A Đại Ca, bộc lộ thực lực Đại Linh Sư Nhất Tinh, tạo hai xích sắt mới giữ chân Ma Giác Tượng.

A Đại ca với Linh tỷ đổ lọ thuốc ra, mỗi người lấy một viên Phục Hồi Đan uống vào, nhanh chóng tụ họp trợ giúp Bà La Mặc Ca một tay.

- Giang thúc thúc.

Bà La Mặc Ca quay sang nhìn Giang thúc thúc ra hiệu, Giang thúc thúc rời khỏi vị trí, cây rìu trong tay nắm chặt, ánh mắt dữ tợn, dồn toàn lực vào chân, bật nhảy lên tảng đá cao gần đó làm điểm tựa, rồi phóng lên lưng Ma Giác Tượng, một rìu chém xuống đầu nó.

"Bịch."

Ma Giác Tượng lắc đầu, dùng cái vòi dài quất vào người Giang thúc thúc, ánh mắt đầy sát khí nhìn đám người nhỏ bé dưới chân như muốn ăn tươi nuốt sống, Giang thúc thúc va đập vào trụ đá bị phong hoá, cú va chạm mạnh làm trụ đá đổ vỡ, cây rìu cầm trên tay văng ra xa, máu từ miệng trào ra cho thấy bị thương không hề nhẹ.

- Các người giữ chặt xích sắt, đệ đi giúp Giang thúc thúc.

- Cẩn thận đó Mặc Ca.

Thiếu mất một người, xích sắt có dấu hiệu rung lắc dữ dội, Linh tỷ, Quỳnh tỷ, Cường ca và A Đại ca hét lớn tăng thêm sĩ khí, linh lực được truyền liên tục, kéo căng xích sắt, hai chân vững như cột giữ thế trụ, cơ gân nổi hết lên trên tay chân, bọn họ cố gắng trong chật vật khống chế Ma Giác Tượng, tạo cơ hội cho Bà La Mặc Ca công kích.

Bà La Mặc Ca nhanh chân chạy đến, nhặt lấy cây rìu nằm lăn lóc ở kia. Gương mặt quyết đoán, anh dũng không sợ hãi, chạy như bay đến chỗ Ma Giác Tượng, đồng thời thi triển linh lực vào chân, trượt trên nền đất khá bằng phẳng, đá vào một bên chân bất kỳ của Ma Giác Tượng khiến nó chao đảo ngã xuống.

"Rầm."

Giang thúc thúc tận dụng thời giang đó uống một viên Phục Hồi Đan, cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giúp đỡ một tay, rút kinh nghiệm lần trước, lần này tạo xích sắt quấn quanh cổ Ma Giác Tượng chế trụ cái đầu của nó.

"Pao."

Ma Giác Tượng phẫn nộ vùng vẫy, chật vật càng thêm chật vật.

- Mặc Ca lên.

Giang thúc thúc quát to khi cơ hội đã tới.

Bà La Mặc Ca nhanh chân leo lên lưng Ma Giác Tượng, cưỡi trên đầu nó, Ma Giác Tượng kêu hét, không chịu thuần phục mà lắc lư thân thể.

- Yah.

Cầm chặt cây rìu, Mặc Ca hét lên đầy khí thế cũng là lúc bổ một rìu xuống đầu Ma Giác Tượng, lưỡi rìu bén ngót cắm chặt vào đầu nó làm vỡ hộp sọ.

Ma Giác Tượng ngã phịch xuống đất, trút hơi thở cuối cùng, chết ngọt. Máu chảy lên láng một vũng.

Lúc này cả năm người mới thu hồi xích sắt, ngồi bệt xuống đất thở ra một hơi, tay lau trán đã ứ mồ hôi. Cụng tay nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng, nụ cười mệt mỏi nở trên môi.

- Làm tốt lắm Mặc Ca.

Giang thúc thúc khen ngợi sự anh dũng của Bà La Mặc Ca, con nhà nòi không giống lông cũng giống cánh, sau này sẽ là một đại anh hùng. Trong lúc đó Bà La Mặc Ca moi viên Tinh Hạch cấp 4 đưa cho Giang thúc thúc.

- Cầm lấy đi, đó là phần thưởng vì đã gϊếŧ Ma Giác Tượng.

Giang thúc thúc từ chối nhận, đẩy về phía Bà La Mặc Ca.

- Nhưng đây là công lao của cả tổ đội, ta không thể nhận được.

Bà La Mặc Ca tốt bụng nghĩ cho mọi người liền từ chối, lắc đầu không chịu nhận.

- Tiểu đệ ngươi thiệt là, Giang thúc thúc đã bảo cho thì cứ lấy đi, bọn ta không có ý kiến đâu.

Cường ca vỗ vai Bà La Mặc Ca hào phóng nói. Mấy người còn lại cũng gật đầu cho phép Bà La Mặc Ca nhận lấy viên Tinh Hạch.

- Vậy đệ không khách sáo nhận nó nhé.

Được sự đồng ý từ mọi người, Bà La Mặc Ca vui vẻ nhận lấy, ngắm nghía một chút rồi mới cất đi.

Nghỉ mệt trong chốc lát, tổ đội lột da với cưa ngà của Ma Giác Tượng, đóng gói thành phẩm cẩn thận đem về. Vì đối phương yêu cầu sản phẩm không được hư tổn nên mới sử dụng cách khống chế sau đó gϊếŧ Ma Giác Tượng chỉ với một đao để giữ tấm da không bị hư tổn với các vết chém hay lông bị cháy xém, như thế tấm da mới đạt độ thẩm mỹ cao.

*

Học viện A Tích Xa là học viện lớn nhất Tân Đại Lục, nằm trong khu rừng Bích Lâm vừa vặn tiếp giáp bốn quốc gia. Nơi đây tuyển chọn thiên tài về Linh Sư, Trận Sư, Pháp Sư, Dược Sư và Khí Sư. Được chia ra làm ngoại viện và nội viện.

Ngoại viện dành cho những học viên mới nhập học có tu vi thấp, để được vào nội viện hằng năm có tổ chức cuộc thi khảo hạch, học viên nào vượt qua thì có thể tiến vào nội viện học tập, tài nguyên tốt hơn ngoại viện nhiều. Nếu may mắn sẽ được các lão sư nhận làm đồ đệ chân truyền, trở thành học viên tinh anh, tương lai tu luyện trên con đường cường giả rộng mở.

Tính đến nay đã hai năm kể từ ngày Âu Dương Giai Tuệ nhập học tại học viện A Tích Xa.

Tại một căn phòng nho nhỏ nhìn chung đơn sơ có giường ngủ, tủ quần áo, bàn trà và kệ sách được sắp xếp ngăn nắp và sạch sẽ. Âu Dương Giai Tuệ ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ được mở, bên ngoài không khí thoáng đãng với rừng trúc xanh mát bạt ngàn, tiếng lá xào xạc làm lòng người yên ắng đến lạ thường.

- Haiz.

Thở dài một hơi, ánh mắt ưu sầu đầy muộn phiền, trí não tràng ngập tâm sự, nàng đang thắc mắc một điều không hiểu tại sao tu vi hai năm nay của nàng không tiến triển ngược lại càng thụt lùi về sau.

Đã qua hai lần khảo hạch Âu Dương Giai Tuệ không một lần thành công tiến vào nội viện, điều này làm nàng cảm thấy hổ thẹn với gia tộc nhất lưu Âu Dương.

"Bịch."

Đột nhiên Âu Dương Giai Tuệ chống tay xuống bàn, đứng bật dậy, ánh mắt đầy quyết tâm hừng hực lửa bùng cháy. Mắt lia tới thanh kiếm được đặt ở đầu giường, Âu Dương Giai Tuệ đi đến nhấc bổng thanh kiếm lên, mở toang cửa phòng đi ra ngoài.

"Chi nha."

Đóng cửa cẩn thận, nàng tiến vào rừng trúc tu luyện công pháp. Dù tu vi không tiến triển nhưng nàng vẫn phải nỗ lực về phương diện kiếm pháp, dù một tia hy vọng nhỏ nhoi nàng cũng phải quyết thắng Bà La Mặc Ca, không thể để Âu Dương gia mất mặt mũi được, nàng không cho phép hắn hưu nàng, chỉ có nàng mới có quyền hưu hắn.

"Vυ't."

"Xạc xạc."

Thanh kiếm uyển chuyển quơ một đường ngang, thực chất gợn sóng quét qua rừng trúc tức thì hai cây ngã xuống, vết chém liền mạch, thanh thoát, rất đẹp, sắc bén đến nỗi sờ vào liền để lại một vết khứa sâu trên tay.

Âu Dương Giai Tuệ nhíu mày không hài lòng, gương mặt lạnh lùng, cả người toả ra một cổ hơi thở băng lãnh, tay phải giơ thanh kiếm lên ngang tầm mắt, lại dùng hai ngón tay trái lướt trên lưỡi kiếm, cặp mắt sắc bén đảo qua hướng bên kia bỗng dừng lại, chân thi triển thân pháp hướng tới bên đó tiếp tục tung kiếm pháp, chém hết cây này đến cây khác như muốn phá luôn cái rừng trúc, khi đã thấm mệt nàng mới hài lòng thu kiếm dừng lại.