Thế Chiến Tu Chân Giới

Quyển 1: Thần Giáng Khởi Nan - Chương 15: Cửu U Vực

Quan cảnh trơ trọi không một bóng cây, đất nứt nẻ rải rác sỏi đá, lưa thưa một ít bụi cây lá gai mọc, trời còn sớm cả nhóm đã khởi hành tiến vào biên giới Cửu U Vực để tránh cái nắng nóng gay gắt vào buổi trưa.

Mấy con ngựa để lại ở bìa rừng rồi, cả nhóm đành phải đi bộ, từng bước xâm nhập vào địa bàn của Ma Giác Tượng. Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi mà chẳng thấy bóng dáng con nào.

- Giang thúc thúc, sao không thấy con nào hết vậy? Chúng ta đi lâu lắm rồi.

A Đại ca mệt lả hơi, ngồi bệt xuống đất, thắc mắc hỏi.

- Mấy đứa dừng tại đây nghỉ mệt một chút rồi đi tiếp.

Giang thúc thúc nói xong, tìm một cục đá bằng phẳng ngồi xuống, hớp một ngụm nước.

- Chúng ta vào sâu bên trong chưa vậy, hay chỉ mới ở ngoài rìa thôi?.

Cường ca dùng chính tay mình quạt mát, sắc mặt cũng chẳng khá hơn mọi người là bao.

- Chắc vẫn còn ở ngoài rìa, chưa vào sâu lắm đâu, theo như bản đồ vẽ thì ở sâu bên trong có nhiều vách núi lắm.

Bà La Mặc Ca khó khăn nói, không ngừng hớp lấy không khí để thở.

- Đúng vậy.

Quỳnh tỷ gật đầu đính xác thông tin, cả nhóm ngước nhìn quanh đây, chưa phát hiện vách núi nào, nên chỗ họ ngồi vẫn còn ở ngoài rìa.

- Uống ít thôi, chừa để đi vào trong nữa, hết bây giờ.

Linh tỷ nhắc nhở A Đại ca đang uống ừng ực không biết tiết chế. Quanh đây có ốc đảo nào đâu, tìm đâu ra nước châm vào bình, uống hết lát nữa chỉ có nước nhịn khát.

A Đại ca giật thót, đóng nắp bình nước cho vào tay nải.

- Ma Giác Tượng sống bầy đàn nên chúng đi chung với nhau, rất khó để tìm ra một con nhưng mà hễ gặp rồi là nguyên một đàn nên phải thật cẩn trọng.

Giang thúc thúc nhắc nhở, đồng thời cung cấp kiến thức cho tụi nhỏ biết, tránh hành sự lỗ mãng.

- Hế, một con là dữ lắm rồi, đằng này nguyên một đàn làm sao mà đối phó đây.

A Đại ca bật dậy, sắc mặt khó coi như thể đoán ra được lát nữa đây phải chạy thục mạng để trốn tụi nó.

- Đệ có cách này, chúng ta sẽ dụ một con ra khỏi đàn, dẫn nó đi xa bầy rồi phục kích từ trên vách núi, thế nào?.

Bà La Mặc Ca cơ trí cùng đồng đội bàn kế sách, vẽ vẽ trên đất khô để hình dung ra chiến lược.

- Ừm, được đó.

- Có lý nhưng ai sẽ đi dụ nó?.

A Đại ca lên tiếng hỏi ngay vấn đề chủ chốt, mọi người nhìn nhau rồi bắn ánh mắt cuối cùng hướng về một người A Đại ca.

- Này, đừng có nhìn ta như thế.

A Đại ca cảm nhận có điềm chẳng lành.

Cường ca nở nụ cười nham hiểm, hai tay đặt lên hai bên vai A Đại ca, nghiêm trang nói.

- Trong nhóm này chỉ có A Đại đây vừa đẹp trai, vừa nghĩa hiệp, sức lực lại không ai bằng, chạy nhanh lại còn thông minh. Chỉ có A Đại mới có khả năng thực hiện nhiệm vụ cao cả này.

Cường ca trịnh trọng khen A Đại ca, mấy người còn lại vỗ tay phụ hoạ theo, nhìn A Đại ca bằng ánh mắt ngưỡng mộ làm A Đại ca đây hãnh diện ngẩng cao đầu, lỗ mũi phình to.

- Để không phụ lòng của các huynh đệ, ta A Đại sẽ là người thực thi nhiệm vụ cao cả lần này.

A Đại ca vỗ ngực tuyên bố như một anh hùng chính nghĩa. Mọi người cười cười, nháy mắt với nhau khi vừa mới lừa được một con cừu non, nghỉ mệt trong chốc lát cả nhóm lại tiếp tục lên đường.

Khung cảnh đồ sộ với nhiều vách đá cao mọc đầy rẫy như một thung lũng. Nắng nóng oi bức làm người ta toát cả mồ hôi, lâu lâu mới có gió thổi nhưng lại không thấy mát mẻ mà trái ngược tăng thêm phần rát da. Cả nhóm nấp trên vách đá cao, cùng nhìn xuống phía dưới đợi chờ.

Phía cách đây một khoảng xa, hai bàn tay của A Đại ca làm động tác xé gió, chân cong lên chạy thục mạng. Phía sau lưng A Đại ca là một cái bóng khủng lồ đang đuổi theo.

- Aaa!!! Cứu ta với!.

"Bịch bịch bịch."

A Đại ca banh lớn họng la lên, gương mặt mếu máu, nước mắt, nước mũi rơi lại phía sau.

A Đại ca không ngờ đến hắn bị một cú lừa đau điếng từ đồng đội "Cái gì mà nhiệm vụ cao cả, toàn gạt người!". Cái con Ma Giác Tượng này phải nói là siêu to khổng lồ, còn rất hung bạo nữa, hắn chưa muốn chết đâu.

"Pao pao."

Tiếng gầm của Ma Giác Tượng vang vọng một vùng, năm người bọn họ nấp trên vách núi, nghe thấy rõ mồn một, mắt chuyên chú dõi theo hướng phát ra âm thanh, từ đằng xa A Đại ca đang tức tốc chạy đến, phía sau còn có một con vật siêu to đang rượt theo.

- Ma Giác Tượng đến rồi, chuẩn bị phục kích.

Giang thúc thúc ra hiệu hành động, một giọt mồ hôi từ cằm nhiễu xuống.

- Tên A Đại này cũng được việc phết đấy chứ.

Cường ca cười hắc hắc, gương mặt đê tiện khi tính kế đồng đội, trông rất vui vẻ là đằng khác.

- Ngươi cũng quá lưu manh đi.

Linh tỷ xem thường mà liếc Cường ca.

- Không phải ta lưu manh mà chúng ta đều lưu manh.

Cường ca cho là sai mà sửa lại, không phải mọi người cùng theo phe hắn lúc tính kế A Đại ca hay sao, còn đổi trắng thay đen, làm như nghĩa hiệp lắm không bằng.

- Xía.

Linh tỷ và Quỳnh tỷ không thèm đếm xỉa Cường ca nữa.

- A Đại ca tránh sang chỗ khác.

Bà La Mặc Ca dùng hai bàn tay làm hình cái loa kề sát miệng, hét lớn thông báo cho A Đại ca biết đường né tránh.

A Đại ca đang phi gió thì nhanh chóng nhảy lên một cột đá cao cao cách khá xa chỗ nguy hiểm, chống gối thở hồng hộc.

- 1 2 3 đẩy.

Bà La Mặc Ca cùng với Linh tỷ, Quỳnh tỷ, Cường ca, Giang thúc thúc đồng thanh hô, cố lực đẩy tảng đá to xuống vách núi.

"Đùng đùng đùng."

Tảng đá lăng xuống vách núi phát ra âm thanh chấn động, Ma Giác Tượng ngước lên trời nhìn, hoảng hốt không tránh kịp, bị tảng đá nặng đến cả tấn đè lên.

Ma Giác Tượng nằm bẹp xuống đất, bụi bay mù mịt dần tảng ra. Cả năm người phi thân xuống hội ngộ với A Đại ca.

- A Đại không sao chứ?.

Quỳnh tỷ vỗ vai hắn quan tâm hỏi khi nhìn thấy sắc mặt của A Đại ca không được tốt cho lắm.

- Không sao, ta là ai chứ, là A Đại dũng mãnh đó, chút chuyện này nhằm nhò gì.

A Đại ca đứng thẳng người lên, vỗ ngực sĩ diện nói, xung quanh thân toả ánh hào quang.

Linh tỷ với Cường ca rất muốn ói nhưng phải kiềm chế mà quay mặt sang chỗ khác.

- Nó chết rồi phải không?.

Bà La Mặc Ca nhìn Ma Giác Tượng, hồ nghi hỏi, lúc nãy ở trên cao không quan sát được hết hình dạng của nó, bây giờ đứng ở dưới đây mới nhìn thấy Ma Giác Tượng rất giống với voi Ma Mυ'ŧ, thân hình khổng lồ đầy lông, ngoài hai cái ngà to như mấy con voi bình thường thì còn có thêm bốn cái ngà khác nữa, tổng cộng có tận sáu cái ngà cong vυ't.

- Hình như chưa chết đâu, chân nó còn động đậy kìa.

Linh tỷ tinh mắt chỉ ngón tay về phía Ma Giác Tượng.

"Rầm rầm."

Ma Giác Tượng mở cặp mắt đầy sát khí nhìn về phía đám người Bà La Mặc Ca, thân hình cao to chậm rãi đứng dậy, tảng đá vỡ làm nhiều mảnh nhỏ rơi xuống đất làm bay bụi tứ phía.

"Pao pao."

- Tản ra mau.

Giang thúc thúc quát to, gương mặt ngưng trọng.

Cả nhóm nhanh chân né sang một bên, ngay lúc này trong đống bụi mù mịt, Ma Giác Tượng hạ thấp đầu xuống, chạy hất hất đến như muốn dùng ba cặp ngà cong vυ't đâm thủng đám người xấu này.

"Pao."

Ma Giác Tượng gào thét, phẫn nộ quay đầu nhìn đám người, hai chân trước giơ lên rồi dậm xuống đất.

"Rầm."

Cả nhóm ngưng trọng, mồ hôi tuông ra, nâng mắt nhìn bóng đen cao lớn đang đứng ngược sáng, không nhịn được nuốt nước bọt cái "ực", nếu đem so sánh với Ma Giác Tượng thì đám người Bà Là Mặc Ca như quả trứng và tảng đá, thật nhỏ bé hơn hết là mong manh dễ vỡ!.