Tốc độ của Đồng An rất nhanh, trên sa mạc rộng lớn giống như chim bay lướt qua, cô ôm Thập Thất vào trong ngực, dùng tay giúp cậu chắn gió, ngẫu nhiên hỏi một chút phương hướng cụ thể của cậu. Thập Thất làm ổ trong lòng của cô, túm chặt vạt áo của cô, giọng nói tinh tế nho nhỏ. Sau một lúc lâu, Đồng An không nghe thấy giọng nói của cậu, mới phát hiện cậu đã ngủ rồi.
Vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đồng An nghĩ, duỗi tay sờ đầu của cậu, tóc của cậu mềm mại ngoài ý muốn, giống như da lông mềm mại của động vật nhỏ.
Trời sáng lại lên đường vậy.
Thập Thất ở trong mơ nhẹ giọng nói mớ: “Mẹ ơi…… con sợ ……”
Đồng An giật mình, dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
“Đừng sợ Thập Thất,” Cô không quen mà ôn nhu dỗ, “Rất nhanh sẽ không sao.”
Chờ đến giữa trưa ngày hôm sau, rốt cuộc hai người mới đi đến thành phố nơi đặt tháp tín hiệu.
Đó là một thành phố từ ốc đảo sa mạc diễn biến qua đây, vốn dĩ hẳn là du khách như mắc cửi, thương khách nối liền không dứt, nhưng hiện tại lại giống như một tòa thành chết, một mảnh tĩnh mịch, chỉ có một tòa tháp tín hiệu cao chót vót ở giữa.
Trong lòng Đồng An buồn rầu lo lắng, Thập Thất đứng bên cạnh cô, giống như có chút sợ hãi kéo chặt tay cô.
“Đừng sợ.” Đồng An cũng kéo tay cậu, “Có chị ở đây, sẽ không có vấn đề.”
Tháp tín hiệu cao mấy chục mét, diện tích lớn cỡ một cái sân bóng, vật liệu rắn chắc, xa xa nhìn qua ánh sáng giống như viên ngọc, không một chút khe hở, quả thực giống như thiên nhiên hình thành. Đồng An đi một vòng quanh tháp tín hiệu, lại dùng tay gõ thử, không phát hiện có cửa hoặc là đường hầm.
“Chị Đồng An.” Thập Thất nhỏ giọng nói, “Không vào được, rất nhiều người đều thử qua.”
“Không vào được?” Đồng An cười một chút, giây tiếp theo, một thanh trường kiếm không biết như thế nào xuất hiện trong tay cô, thân kiếm lưu loát linh hoạt, mũi kiếm trắng như tuyết, cô cười nói: “Để ta thử xem.”
Cô vung kiếm, chợt một kiếm nhìn qua cực nhẹ, nhưng phảng phất toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng trong nháy mắt, sau đó trời đất biến sắc, kiếm quang sáng như tuyết gào thét lóe qua.
Răng rắc.
Tháp tín hiệu đó thoạt nhìn sức mạnh vô địch bị cứng rắn bổ ra một khe hẹp dài.
Thập Thất cảm giác được trong tay mà bọn họ với nhau có chất lỏng chảy ra, hắn ngửi ra được, đó là mùi máu của cô.
Cả người cô đều đang chảy máu.
Hắc gia phản phệ. Hiện tại nhất định cô cực kỳ đau khổ nhỉ. Cậu nghiêng đầu nhìn đi, thấy cô cắn chặt khóe môi.
Trên môi cô có một chút vết máu, nhuộm đôi môi màu nhạt của cô thành sáng ngời đỏ bừng, không biết vì sao, Thập Thất có chút muốn liếʍ sạch vết máu đó.
Tháp tín hiệu bị bổ ra, từ trong khe nhỏ đó đột nhiên tràn ra mấy chục “Người”, bọn họ thoạt nhìn quả thực giống như thây ma trong truyền thuyết, rõ ràng người đã chết, nhưng mà tứ chi lại còn hoạt động, trên tay cầm vũ khí, cứng đờ mà kì quái vây chặt hai người Đồng An, hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào bọn họ.
Đồng An tiến lên một bước, che Thập Thất ở phía sau cô.
Cô vẫn cầm thanh kiếm kia, nhưng trên mặt đã hoàn toàn không có ý cười.
Giây tiếp theo, Đồng An nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gió sắc bén, vẻ mặt cô lạnh lùng, đột nhiên lách sang bên cạnh.
Một viên đạn lướt qua cánh tay phải của cô.
Cô không quay đầu lại, trường kiếm vung về phía sau, không chút do dự, chuẩn xác mà đâm xuyên qua ngực Thập Thất.
Thập Thất giống như lắp bắp kinh hãi, sau đó trên khuôn mặt hắn biểu cảm sợ sệt vô hại, giống như khói bụi dưới Thiên Quang nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại biểu cảm bình tĩnh hờ hững.
“Nên nói không hổ là cô phải không?” Hắn cứng nhắc hỏi, “Đã sớm hoài nghi tôi sao?”
Đồng An chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt Thập Thất không có cảm xúc.
Đó là một đôi mắt màu đỏ giống như pha lê.
Dọc đường tới đây cảm giác không bình thường của Đồng An đã tìm được rồi nơi trút ra, đây không chỉ là người quen, vậy mà vẫn là kẻ thù cũ.
“Là em à.” Đồng An mắc kẹt một chút, kêu không ra tên của hắn, “Em là hai năm trước——”
“Thập Thất,” Nó nói, “Tên của tôi chính là Thập Thất.”
Nó có một đôi mắt màu đỏ, giống như huyết sắc ngưng tụ thành băng.
Một đường kết bạn, rốt cuộc ở chỗ này cháy nhà ra mặt chuột.
Loại này “Thây ma” bám vào người Trí Giới cũng không khó đánh, nhưng mà số lượng đông đảo, xuất hiện bất ngờ, hơn nữa còn cuồn cuộn không ngừng mà từ trong tháp tín hiệu tràn ra. Đồng An nhất thời không điều tra, Thập Thất dưới sự vây quanh của tộc Trí Giới đã đến sát biên giới của chiến trường. Đồng An ngẩng đầu, nhìn thấy Thập Thất đứng ở bên rìa, biết lần này hắn lại là quan chỉ huy của tộc Trí Giới. Đồng An vừa chiến vừa trốn, phát hiện lúc cô ở một góc gần tháp tín hiệu, công kích của các “Thây ma” luôn theo bản năng trở nên càng hung hiểm hơn.