Quan Chỉ Huy Cô Bị Bắt Hiến Thân

Chương 11: Thập Thất

Đồng An ngồi dựa lưng trên ghế, thong thả tiêu hóa cảm giác ghê tởm quá độ mang lại, cô dùng ngón tay gõ trán, hồi tưởng cái quỷ dị video kia.

Hai năm trước ở Clowell, chính tay cô đâm thanh kiếm vào trong đầu người Trí Giới, cắt nhỏ chip của nó, bảo đảm số liệu không có một tia khả năng được khôi phục.

Vỏ kim loại bên ngoài của nó đã bị đập nát toàn bộ, lộ ra dây điện đan xen bên trong, phần đôi mắt của nó là hai viên pha lê màu đỏ. Còn lập loè hồng quang mỏng manh.

Nó mở miệng, âm thanh máy móc không hề có chút tình cảm: “Cô không gϊếŧ chết được tôi.”

“Lần sau đến, ta không cần vật dẫn máy móc.”

Đôi mắt nó tắt ngúm, thân thể máy móc vô lực mà rũ xuống.

Đồng An ném thân thể rách nát của nó xuống đất, cảm thấy câu nói kia giống như một lời nguyền rủa mơ hồ.

Hai năm sau, nó làm được. Đồng An có chút bực bội nghĩ, đám não sắt đó không biết dùng cách tà môn gì xâm nhập vào đại não của nhân loại, khống chế bọn họ.

So với hai năm trước càng làm việc kiêu ngạo hơn, bọn chúng là nghiêm túc tới.

Tộc Trí Giới, giống loài của tinh hệ Beta, nghe đồn do đầu não kiểm soát, thân thể hoàn toàn do máy móc cấu thành. Chủng vật điện tử chân chính, đại não nối liền với máy chủ, thân thể bị tháo rời, gần một trăm năm liên tiếp xâm phạm biên giới đế quốc, đã xảy ra nhiều lần cọ xát với đế quốc, đôi bên có thắng thua. Năm mươi năm trước phái binh đánh lén, lần hành động đó chiếm lĩnh phía bắc biên giới nước Clowell, lại hai năm trước bị Đồng An dẫn quân đoạt lại.

Dân chúng bị khống chế, tộc Trí Giới trở lại xâm lược, Ares không chút tin tức.

Đồng An nghĩ, cái này phiền phức rồi.

Sau khi Thiên Quang đúng bốn giờ đến Clowell, vì để tránh khả năng dò xét của tộc Trí Giới, Đồng An thu cơ giáp ở chỗ cách mặt đất ba ngàn cây số.

“Tiểu tiểu thư, nhảy dù phải chú ý an toàn.” Thiên Quang dặn dò nói, “Nhớ khai máy chắn gió để chắn gió, bằng không gió sẽ thổi làm tổn thương da mặt của ngài.”

Cho dù qua bao nhiêu năm, Đồng An cũng không cách nào quen với mong muốn bảo vệ quá đáng của Thiên Quang. Cô ho khan một tiếng, có chút khó chịu nói: “Biết rồi, không yếu đuối như vậy.” Cô không đợi Thiên Quang nói tiếp, cướp lời trước: “Đi thôi.”

Cơ giáp màu đen hóa thành một luồng lưu quang tiến vào dây cột tóc của cô, trong nháy mắt, cảm giác không trọng lực bao phủ cô, cô đón cuồng phong nhanh chóng lao xuống.

Tinh thần lực cấp B bao bọc chung quanh cô, giúp cô chống đỡ phần lớn tổn thương từ bên ngoài, nhưng bởi vì độ cao quá cao, lúc cô vẫn rơi xuống đất vẫn bị thương nhẹ một chút, cô nghiêng người lăn một vòng trên mặt đất để giảm xóc, bị cát bụi của Clowell dính lên mặt, sau đó mặt xám mày tro mà đứng lên.

Cô vỗ cát trên người mình, nhìn chung quanh, tất cả bốn phía đều là cát vàng, không có một bóng người. Cô bước ra hai bước, thấy trên cát vàng có vũng máu lớn, trong không khí mơ hồ còn có mùi máu tươi chưa tản đi. Cô đi đến nơi đó, đào cát ra, nhìn thấy một thi thể đã chết lâu ngày, trên huyệt thái dương có một lỗ đạn, nhìn qua là một phát bắn chết.

Đồng An theo dấu vết đào xuống, nhìn đến tầng tầng lớp lớp thi thể, đã chết lâu ngày, bị chôn dưới cát không thấy mặt trời. Cái hố cát này giống như một nơi vứt xác, cô lại đào, tay đυ.ng tới một người sống.

Người sống rất rõ ràng, trên ngón tay còn có một chút nhiệt độ cơ thể chưa biến mất.

Đồng An vội vàng kéo người kia ra, đó là một thiếu niên, dáng vẻ mười ba mười bốn tuổi, trên người tất cả đều là vết thương, bên hông một vết đao rất dài, máu đã không chảy nữa, miệng vết thương có chút trắng. Sắc mặt của cậu trắng bệch, hấp hối, xem ra sắp tắt thở.

Cái hố cát này, tất cả mọi người đều là một phát súng bắn xuyên đầu mà chết, chỉ có cậu, trên hông có một miệng vết thương do đao chém ra.

Đồng An làm sơ cứu cho cậu, sau đó lúc chạng vạng, thiếu niên tỉnh táo lại.

Ánh trăng trong sa mạc rất tròn, Đồng An đánh một con con bò cạp sa mạc, đang xuyên trên kiếm để nướng, ánh lửa sáng rõ, chiếu đến sườn mặt cô ôn nhu sáng ngời.

Cô quay đầu đi, đối diện với một đôi mắt màu sẫm, rất kỳ quái, diện mạo thiếu niên đó bình thường không có gì kì lạ, nhưng lại có một đôi mắt giống như đầm sâu.

Đồng An cười với cậu một cái, hỏi: “Chị tên là Đồng An, em đã không sao rồi, em tên là gì?”

Thiếu niên im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Em tên là Thập Thất.”

Trong lòng Đồng An thở phào nhẹ nhõm một hơi, là giọng nói của nhân loại, hơn nữa cô lờ mờ cảm giác được tinh thần lực dao động trên người Thập Thất, thoạt nhìn đây là nguyên nhân hắn có thể chống đỡ tộc Trí Giới.

Biểu cảm của cô nghiêm túc một chút: “Chị là thủ hạ của quân đoàn trưởng quân đoàn một Ares, trước mắt phụng mệnh tới giải quyết tộc Trí Giới chiếm lĩnh Clowell, em có thể nói cho chị biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”

Thập Thất ngẩng đầu, nhìn cô một cái, nói: “Em cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì……”

Không ai không biết tộc Trí Giới đến như thế nào.

Vào một xế chiều của mùa thu, một tòa tháp tín hiệu đột nhiên từ từ mặt đất trong sa mạc mọc lên, lúc mọi người còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, tòa tháp tín hiệu đó đột nhiên bắt đầu truyền bá đi một câu, rõ ràng sáng ngời, toàn bộ Clowell đều bao phủ trong lời nói ngữ điệu cứng nhắc quỷ dị của nó.

Nó đang nói: “Clowell, Clowell, Clowell vận mệnh của ta, xin chào, tạm biệt.”

Những lời này mỗi buổi tối nó đều sẽ nói một lần. Tất cả mọi người không rõ nó hoạt động như thế nào, nhưng mà một câu cũng không ảnh hưởng gì. Tuy rằng kỳ quái, nhưng mà cũng có thể tiếp thu, cho nên mọi người cũng đều dần dần quen sự tồn tại của nó.

Nhưng mà, bắt đầu từ ngày đó, Thập Thất phát hiện nhân loại bên cạnh thay đổi, bọn họ hành động và biểu cảm bắt đầu lờ mờ xuất hiện cảm giác không hợp lý, giống như TV tín hiệu không tốt, động tác không theo kịp suy nghĩ, thường xuyên lag một chút, nhưng bản thân bọn họ lại không ý thức được. Động tác của bọn họ ngày một cứng đờ, thẳng đến một ngày, giống như quyền sở hữu thân thể hoàn toàn bị đoạt lấy, vào một buổi tối tập thể bọn họ xuất hiện trên quảng trường sa mạc, sau đó giơ súng với với bản thân.

Thập Thất bị dọa sợ hỏng rồi, cậu lao ra muốn ngăn cản bọn họ, nhưng mà nghênh đón cậu lại là súng và đao nhọn.

Cậu sờ miệng vết thương trên người mình, suy sụp hỏi: “Những điều này đều là tộc Trí Giới làm sao?”

Đồng An gật đầu, cô nghĩ, thả nhẹ âm thanh: “Em có thể dẫn chị đến chỗ tháp tin hiệu không?” Cô nói, “Đó có thể chính là nơi chị muốn tìm.”

Thập Thất nhìn Đồng An, lộ ra một nụ cười nho nhỏ: “Được chứ.” Hắn nói, “Em dẫn chị đi, tháp tín hiệu của tộc Trí Giới.”