Quan Chỉ Huy Cô Bị Bắt Hiến Thân

Chương 5: Hồi ức

“Nè! Đội một các cậu đừng khinh người quá đáng nha! Đàn bò cạp cát này là bọn tôi bắt được, không kêu một tiếng muốn độc chiếm, các cậu có ý gì chứ!” Người đàn ông tóc ngắn hai tay ôm ngực, quân phục trên người lỏng lẻo mà thiếu một nửa tay áo, áo sơ mi bên trong bắn chút máu. Hắn nhìn về phía đối diện, trong mắt bốc lên lửa giận.

“Đội ba các cậu mới phải đó.” Đối diện cười nhạo một tiếng, “Rõ ràng đàn bò cạp cát này là con mồi chúng tôi vây săn, cuối cùng các cậu chặn đầu cướp lấy rồi nói là của các cậu?”

“Nói là con mồi của các cậu thì là con mồi của các cậu?” Nam sinh sờ lên súng phía sau eo, “Sao? Trên cái vỏ nào viết tên của cậu sao?”

“Muốn đánh nhau à?”

“Đánh thì đánh!”

Bò cạp cát là chiến lợi phẩm chính trong cuộc thi tích phân, cho dù là đội một hay là đội ba, đều không thể chắp tay nhường người ta một đám bò cạp sa mạc lớn như vậy. Hai bên đều móc ra vũ khí, tình hình chiến đấu chạm vào là nổ ngay.

“Lão đại đã trở lại!” Đột nhiên, có tiếng kêu nhỏ hưng phấn từ đội năm phía sau nhất truyền đến, chậm rãi lan tràn đến phía trước, âm thanh vui vẻ nhỏ giọng thảo luận pha tạp của các đội viên của đội ba.

“Đội trưởng có thể xem như đã trở lại.”

“Hôm nay chỉ lạc đường ba ngày, không hổ là lão đại của tụi mình.”

“Đội trưởng trở về có thể yên tâm hơn nhiều.”

Trở về chiến lực cao nhất, tranh đoạt gì đó có thể dần dần từ đây về sau, trong sự xếp hàng chào đón của người đội ba, xuất hiện trước là một đôi giày. Đôi giày thuần đen, gót chân rất cao, hiện tại phủ trên một tầng cát vàng. Sau đó là một đôi chân thon dài, bao bọc trong quân phục màu đen, giống như dây roi, mang theo cảm giác mạnh mẽ bất động thanh sắc.

Đó là một thiếu nữ, nhìn qua tuổi không lớn, mặc quân trang màu đen, trên vai khoác một chiếc áo khoác đã rách nát, làn da trắng đến có chút lóa mắt, tóc dài màu đen dùng một dây cột tóc màu đỏ cao cao dựng thẳng lên. Một đôi mắt mèo tròn tròn, ánh mắt đen sâu. Trên mặt cô treo một nụ cười thờ ơ, một tay xách theo một con dã thú đã hấp hối, một cái tay khác xoay dao găm còn dính máu.

“Đây không phải đội một sao?” Cô đi đến đội ngũ trước nhất, cười hỏi, “Sao vậy? Các cậu muốn cướp đồ của tôi?”

Tuy rằng trên lý luận mà nói, thể thuật của nhân loại và thú nhân có căn bản có chênh lệch. Nhưng tất cả mọi người đều biết, tiểu đội trưởng đội ba Đồng An, không phải một người có thể quyết định theo lẽ thường.

Ánh mắt Đồng An băn khoăn một chút trong đội một, cười đến càng vui vẻ: “Ai nha, xem ra Ares không ở đây, đội trưởng không ở đây, chi bằng các cậu từ bỏ đi.”

Cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Dù sao các cậu cũng không đánh lại bọn tôi.”

Chiến lực chênh lệch sờ sờ.

Người của đội một đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó ăn ý mà lui về sau, từ bỏ đàn bò cạp sa mạc này.

Đồng An huýt sáo mộ tiếng, phất tay, chào hỏi đội viên của cô: “Nào, các bạn, tụi mình chia đám bò cạp sa mạc này!”

Lúc cướp đồ của đội một, làm sao Đồng An cũng không ngờ, cô sẽ xui xẻo đến lúc đang đóng quân gặp bão cát, sau đó bị cát chảy cuốn tới cùng một chỗ với khổ chủ của cô.

Đồng An thêm củi vào đống lửa, ngồi nhìn đống lửa bên kia, sắc mặt Ares khó coi đến có thể tích ra nước. Hắn có vẻ bị thương, máu tươi vẫn luôn chảy ra, thấm ướt áo khoác quân trang của hắn thành màu đỏ sậm.

“Bị rắn cắn?” Đồng An dò hỏi, “Các anh gặp phải xà triều ở phía nam sao? Độc rắn của rắn sa mạc sẽ cản trở đông máu.”

“Liên quan gì đến cô?” Sắc mặt Ares càng khó coi một chút, “Không cần tới thăm dò tôi.”

Đồng An sớm quen đối chọi gay gắt với hắn, vừa sưởi ấm vừa dùng lời nói châm chích hắn: “Tôi không ngờ vậy mà anhngay cả rắn sa mạc cũng không tránh khỏi, mấy tháng không gặp, sao anh yếu đi nhiều như vậy?”

Ares trừng mắt nhìn cô một cái, qua bên cạnh ngồi một chút, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nhìn cô nữa.

Sau một lúc lâu, hắn cảm giác cô đứng dậy ngồi nhích qua một chút, hắn có thể ngửi được mùi vị trên người cô, rõ ràng mọi người đều lăn lê bò lết trên sa mạc, trên người cô vẫn có vị ngọt đến không ổn, biểu lộ cảm giác tồn tại mạnh mẽ. Cô ngồi cách hắn gần hơn một chút, gần như ở bên cạnh.

“Ares,” cô phát ra giọng nói mềm mại, “Ở đây tôi có thuốc, anh muốn bôi thuốc không?”

“Nhiệt độ không khí trong sa mạc thấp, anh mất máu như vậy, rất nhanh sẽ choáng váng.” Cô chân thành nói, “Nếu anh choáng váng, tôi sẽ không chút do dự loại bỏ anh.”

Hắn mất máu quá nhiều, nhiệt độ không khí buổi tối ở sa mạc rất thấp, hắn cảm thấy có chút lạnh. Hắn hé mắt, liếc cô một cái: “Cô có lòng tốt giúp tôi như vậy?”

“Có điều kiện.” Cô híp mắt cười, giống như con mèo nhỏ, giảo hoạt đến không thể hơn, “Tôi bôi thuốc cho anh, ngày mai ngươi phải mang tôi đi tìm đội viên của tôi.”

“Nếu tôi lại ba ngày không thể quay về,” Cô bổ sung, “Tôi lo lắng Hạ Bá Thụy sẽ trực tiếp nuốt sạch đội ngũ của tôi.”

Ares nhìn mặt cô, sau một lúc lâu mới nói: “Đồng ý.”

Vết thương bị cắn ở trên lưng Ares, hắn cởϊ áσ khoác ra. Lộ ra cơ bắp rắn chắc mịn màng phía sau lưng, miệng vết thương của hắn còn đang chảy máu, máu chảy ra mang màu xanh lục mơ hồ. Đồng An ở trong lòng “Xít” một tiếng, cô không tiếc rẻ thuốc trị thương, bôi cho Ares một tầng thật dày. Tay cô cũng không mềm mại giống như bé gái cùng tuổi, bởi vì hàng năm cầm súng, trên đốt ngón tay cô mang theo vết chai do súng mài tạo ra. Lúc xoa nhẹ trên lưng Ares, mang theo từng đợt ngứa nhè nhẹ, ngứa thẳng đến trong lòng hắn.

Ares bất giác nghĩ, sao cô có thể mềm như vậy? Ngón tay vừa thon lại mềm, lạnh lạnh, giống như cây hành, nếu hiện tại hắn quay đầu lại, có phải có thể rất dễ dàng mà bẻ gãy ngón tay cô hay không. Cô cách hắn gần như vậy, ngực muốn dán đến trên lưng của hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp của cô, từng chút, rất nông rất nhẹ. Hắn lại ngửi thấy mùi hương kia, từ da thịt cô tỏa ra, mê người đến mức khiến người ta muốn ăn sạch cô.

“Có thể.” Hắn đột nhiên xoay người, thô thanh thô khí quát lớn với cô, “Cách xa tôi một chút, đừng chạm vào tôi.”

Đồng An không thể hiểu được mà liếc hắn một cái, thuốc mỡ rất có tác dụng, máu của hắn đã ngừng.

“Giọng điệu giải độc chính là không giống nhau nha.” Cô lui qua một bên, nhún vai cãi lại, “Anh cho rằng tôi rất muốn chạm vào anh sao?”

Ares từ xoang mũi phát ra một tiếng cười nhạt.

Đồng An không để bụng hắn lại phát điên cái gì, cô dùng áo khoác đơn giản mà trải ra trên mặt đất, cuộn ở bên cạnh đống lửa tạm thời ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau liền đi theo Ares đi tìm người của đội ba. Bọn họ đi khoảng hai tiếng, ở một cửa động chỗ tránh gió tìm được nơi đóng quân của đội ba.

—— sau đó Đồng An nhìn thấy đội viên trong nháy mắt bỗng nhiên phát lực, trực tiếp áp đảo Ares trên mặt đất. Cô giẫm đầu gối Ares cong xuống, ngón tay vừa lật, một cây súng mini xuất hiện ở đầu ngón tay cô, thẳng tắp mà chống lên trán Ares.

“Đám chó con của đội ba! Lão đại của bọn bây đã trở lại!” Đồng An kêu, “Khổn Tiên Tác của tôi đâu? Mau đem tới! Tôi trói từng đội trưởng về!”

Khổn Tiên Tác, tên đầy đủ dây thừng công nghệ cao tinh thần lực cấp S chuyên dụng cho phạm nhân, một khi trói thần tiên cũng tránh không thoát. Đồng An tốn số tiền lớn để mua, đặc biệt chuẩn bị cho lần thi đấu thể thao học viện này.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị đánh lén, Ares mặt mày u ám bị trói kín chặt. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm Đồng An ánh mắt sắc bén giống như muốn lăng trì cô.

“Đừng tức giận mà.” Đồng An cười tủm tỉm, “Nhân lúc anh bị bệnh, muốn mạng anh đó. Tiểu đội trưởng đội một vẫn rất đáng giá.”

Ares giận quá hóa cười, hắn cắn răng, giống như nhai nát tên của Đồng An nuốt xuống.

“Đồng An.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Cô chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ gϊếŧ cô.”