Quan Chỉ Huy Cô Bị Bắt Hiến Thân

Chương 6: Tham vọng

Lúc Đồng An tỉnh lại còn có chút hoảng hốt, không biết vì sao có thể mơ thấy chuyện cũ thời học sinh. Cô bị người ta ôm chặt vào trong ngực, nửa người dưới đau giống như bị xe nghiền qua, nhúc nhích eo đã xót đến không ổn. Cô quay đầu, người mà cô nhìn thấy trong mơ xuất hiện trước mắt cô, dường như không thay đổi gì với lúc đi học, nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều. Hạ thân của cô lạnh căm căm, Ares còn xem như có chút lương tâm, hẳn là giúp cô bôi thuốc.

Đồng An muốn rời giường, nhưng Ares ôm quá chặt, với dáng vẻ thương binh cấp độ hai hiện tại của cô, vốn dĩ không có cách nào tránh thoát.

Cô vỗ cánh tay Ares, đẩy vai hắn, cơ bắp dưới cánh tay xúc cảm rắn chắc.

Lần trước lúc cô đυ.ng vào Ares, hắn cường tráng như vậy sao? Đồng An mê hoặc mà nghĩ, trong ấn tượng của cô tên kia luôn là khuôn mặt xấu xa, sư tử nhỏ bị cô trêu chọc đến giậm chân, không biết khi nào trở nên cao lớn như vậy, bờ vai rộng lớn, cơ bắp căng đầy, có thể bao trùm cả người cô ở bên trong.

Ares mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, thấy mặt của Đồng An, hắn giống như tự mình diễn tập mấy trăm lần, tự nhiên mà cúi đầu nghiền trên môi của cô.

“Buổi sáng tốt lành.” Hắn nhỏ giọng nói.

“À, buổi sáng tốt lành?” Đồng An chớp mắt, chần chờ trả lời, “Ares, tôi là Đồng An, anh còn nhận ra tôi chứ.”

Hai người đối diện không nói gì trong chốc lát, sau đó mặt Ares “vèo” một cái đỏ bừng.

Đồng An cũng có chút xấu hổ, cô sờ mũi: “Kỳ phát tình của anh, kết thúc rồi sao?”

“Ừm.”

Lại là một trận xấu hổ im lặng, Ares thu vòng cánh tay của Đồng An trở về, hai người ở trên giường cách một khoảng cách xấu hổ.

May mắn vào lúc này, có người gõ cửa khoang bên ngoài, rất lễ phép, gõ ba lần liền ngừng.

Đồng An lập tức kéo đôi chân không quá linh hoạt muốn đứng dậy.

“Cô ngồi yên!” Ares quát lớn nói, “Đừng nhúc nhích, tôi đi mở cửa!”

Hắn nghiêm mặt đi mở cửa, đứng ngoài cửa là phó quan của hắn, đang ôm một xấp văn kiện chờ hắn đi xử lý, vừa nhìn thì đã tính qua thời gian của kỳ phát tình của hắn.

“Đại nhân.” Phó quan im lặng một chút, nói: “Phải làm việc rồi.”

Lúc phó quan nói chuyện ánh mắt lơ đãng mà liếc mắt vào trong phòng một cái, thấy một đoạn cẳng chân mảnh khảnh trắng như tuyết, váy ngủ thuần trắng có thể không qua đầu gối, cách rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng chỗ xương nhô ra của mắt cá chân của cô in một dấu răng, giống có người tham lam mà liếʍ toàn thân cô, ở mỗi một chỗ đều đóng ấn ký của hắn.

Ares dịch một chút thân thể, ngăn tầm mắt của phó quan.

“Đừng xem thứ không thuộc về cậu.” Hắn nhàn nhạt nói.

“Tôi biết.” Phó quan rũ lông mi xuống, nhẹ giọng nói, “Chỉ là xem thử.”

Đó là ngôi sao sáng nhất trong vũ trụ mênh mông, được tất cả mọi người mơ ước, lại không ai có thể hái cô xuống.

Cho nên phần lớn mọi người, chỉ có thể rất xa, xa xa mà nhìn chăm chú vào ki ngôi sao kia.

“Đúng rồi.” Phó quan nói, “Người của quân đoàn hai tới rồi, ngài có thể tự mình đi xem thử.”

“Quân đoàn hai?” Ares không kiên nhẫn mà nới lỏng cổ áo, xưa nay quan hệ của hắn và quân đoàn hai luôn rất tệ. “Ai của quân đoàn hai tới?”

“Tổng chỉ huy sử của quân đoàn hai tới.” Giọng nói của phó quan bình lặng không gợn sóng. “Hạ Bá Thụy đại nhân đang đợi ở phòng họp.”

*

Đó là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn.

Tóc màu sợi lanh, đôi mắt màu vàng kim, mặc quân trang màu trắng độc nhất của quân đoàn hai, nút áo không chút cẩu thả mà gài đến nút trên cùng, trên sóng mũi dựng một cặp mắt kính không gọng, trên mặt luôn mang theo ba phần ý cười, thoạt nhìn hết sức nho nhã, là người văn nhã hiếm có trong quân đội.

Hiện tại hắn đang ngồi trên ghế ở phòng họp, bản thân và bản thân hạ xuống một quân cờ, trợ lý của hắn là nữ sinh cao gầy, im lặng đứng bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn thẳng phía trước.

Hắn dùng cờ đen ăn sạch cờ trắng trước mặt, quân cờ đập vào trên bàn cờ, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng

“Tông Thực.” Hắn khá hào hứng hỏi, “Cậu có biết lần này vì sao tôi tới không?”

Phó quan bình tĩnh trả lời: “Ngài là vì Đồng An đại nhân mà tới.”

“Cậu nói không sai.” Hắn hơi nhếch môi, nắm quân cờ trắng kia trong tay, hắn dịu dàng nói. “Tôi gặp một cơ hội ngàn năm có một.”

Hắn duỗi tay về hướng vũ trụ ngoài lớp kính pha lê trong suốt, vũ trụ bao la uyên bác, ảm đạm không ánh sáng.

“Lão già không bỏ xuống được lòng tự trọng đáng buồn cười, cố ý thả ngôi sao ra,” Giọng nói của hắn mềm nhẹ nói, làm một thủ thế bắt lấy: “Tôi muốn nhốt ngôi sao lại —— tôi bắt trong tay, chính là của tôi.”

Phó quan im lặng mà nhìn thẳng phía trước, giống như chưa nghe được cái gì.