Rời khỏi salon tóc, hai người có mặt tại trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố X.
Hiện tại thì Nguyễn Hàn Kỳ vẫn còn là học sinh cấp ba, so với mẹ kế thì nhỏ hơn tận 8 tuổi, trái lại chiều cao thì vượt bậc hơn năm phân.
Tóc dài được cắt ngắn nhuộm xanh khói, phong cách ngầu ngầu thu hút ánh nhìn điên loạn của người đồng giới, đây chính là cảm giác được ngưỡng mộ mà trước đây cô đã từng trãi.
Trần Ngọc Gia Hân đi bên cạnh Nguyễn Hàn Kỳ tự nhiên cũng được thơm lây, nở mũi tự hào vì đây là con của cô mặc dù không phải con ruột.
Dạo quanh mấy cửa hàng thời trang, Nguyễn Hàn Kỳ được mẹ kế lựa đồ cho, phải nói vóc dáng của cô rất đẹp, cao ráo cứ như ma nơ canh, thử bộ nào cũng sang chảnh.
"Người đó sao nhìn quen thế nhỉ?".
- Em làm sao vậy?. Không khoẻ sao?.
Chàng trai đi bên cạnh khó hiểu bèn hỏi thanh mai trúc mã của mình.
- Không có, chúng ta đi thôi.
Cô gái đó dời tầm mắt khỏi cửa hàng thời trang "Chắc là mình nhìn nhầm thôi, sao có thể là người đó được".
- Quý khách muốn quẹt thẻ hay thanh toán tiền mặt ạ?.
- À, mẹ tôi sẽ thanh toán.
Nguyễn Hàn Kỳ chỉ ngón tay về phía Trần Ngọc Gia Hân cho là đúng nói.
- Thẻ của con đâu, lấy ra quẹt đi chứ.
"Ai cũng có thẻ tiêu xài riêng tự nhiên bắt mình trả tiền là sao?" Trần Ngọc Gia Hân bắt đầu hoài nghi mục đích rủ đi mua sắm của Nguyễn Hàn Kỳ.
- Chị là mẹ kế của tôi, thanh toán tiền là bổn phận của chị, bộ không đúng sao?.
Nghe câu nói chí phải của Nguyễn Hàn Kỳ làm mọi ấn tượng tốt về cô bị rũ sạch trong lòng Trần Ngọc Gia Hân.
Mẹ kế và con chồng nào dễ dàng hòa hợp như vậy.
- Miệng mồm giỏi lắm.
Trần Ngọc Gia Hân liếc xéo Nguyễn Hàn Kỳ, không đành lòng mà lấy thẻ đen của mình ra thanh toán.
Về phần Nguyễn Hàn Kỳ thì vui vẻ biết bao khi nhìn thấy bộ mặt không cam tâm của ai kia.
- Có gì vui sao mà cười?.
Trần Ngọc Gia Hân tức điên, bị trừ hết phân nửa số tiền đau muốn đứt ruột đứt gan mà kẻ gây ra điều đó lại không ngừng đắc ý cười tủm tỉm trước mặt mình.
- Chị gả cho cha tôi không phải cũng chỉ vì tiền thôi sao?.
Câu hỏi bâng quơ của Nguyễn Hàn Kỳ vô tình đυ.ng chạm đến lòng tự trọng của người khác.
- Em nghĩ tôi là con người như thế sao?.
- Bộ không phải sao? Một cô gái trẻ đẹp như chị mà lại đồng ý kết hôn với người đáng tuổi cha mình thì còn nguyên nhân nào khác nữa sao?.
Lần đầu tiên trong đời Trần Ngọc Gia Hân cảm thấy bản thân mình bị kinh thường đến tột cùng như vậy.
Nàng muốn như thế sao? Vốn dĩ cuộc hôn nhân này là ép buộc là ép buộc, nàng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm mắt đưa thân.
- Đừng có nhìn ai cũng xấu xa như vậy.
Thấy Trần Ngọc Gia Hân bỏ đi một mạch, Nguyễn Hàn Kỳ vội chạy theo.
- Nếu như không đúng thì thôi, cho tôi xin lỗi.
- Có nhiều việc không phải cứ xin lỗi là xong.
Trần Ngọc Gia Hân đóng cửa xe một cái "rầm" làm Nguyễn Hàn Kỳ giật thót tim, lần đầu tiên việc nuốt nước bọt đối với cô lại trở nên khó khăn như vậy.
Trên suốt chặng đường về nhà Nguyễn Hàn Kỳ ngồi im re, hoàn toàn không dám hó hé dù chỉ nửa lời.
Bản thân muốn lên tiếng làm hoà nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, người ta xuyên không thì sở hữu mọi ký ức của nguyên chủ, còn cô cái cần nhớ thì không nhớ, lộn xộn như nồi xào bần.
Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng sáng xuyên qua khe cửa.
Nguyễn Hàn Kỳ đang ngủ thì bỗng cơ thể trở nên vô cùng khó chịu, phần vai trái nóng như thiêu đốt, châm chích tựa như bị trăm ngàn con kiến gặm cắn.
Đốt ngón tay thon dài xiết chặt ga giường đến nhăn nhúm, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn như thác đổ.
Thời gian trôi chậm như thể tra tấn thể xác cô, Nguyễn Hàn Kỳ cảm nhận được hạ thân có biến hoá, thứ đó đã trở lại.
Chân bủn rủn bước xuống giường hướng toilet mà đi, nhìn thân thể trần như nhộng trong gương, vết bớt kỳ lạ xuất hiện đằng sau vai trái kèm theo dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân.
Nguyên nhân mà cô sở hữu dươиɠ ѵậŧ của nam giới chắc hẳn là có liên quan đến cái bớt đó đi. Mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng đây mới chính là cơ thể hoàn hảo kiếp trước của cô.
"Đùng đùng đùng".
Đang ngủ ngon giấc thì nghe tiếng đập cửa dồn dập, Trần Ngọc Gia Hân giật mình tỉnh ngủ.
"Có khi nào là ông ta về không?". Nàng cố thủ trong phòng mãi một lúc, tiếng đập cửa cũng dần biến mất, do dự một hồi cửa phòng cũng được mở ra.
"Ầm" bóng đen cao lớn ngã đè lên người nàng, Trần Ngọc Gia Hân hốt hoảng trong vài giây, ra sức đẩy người đang nằm bất tỉnh trên người mình qua một bên.
- Hàn Kỳ!... Ah... sốt cao quá!.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm khi người đó chẳng phải là Lý Đức Bình. Bất quá dù muốn dù không nàng vẫn phải chăm sóc cho cục nợ to xác này.
- Ăn gì mà nặng dữ vậy. À quên, ăn cơm mình nấu mà.
Trần Ngọc Gia Hân khó khăn lắm mới lôi được Nguyễn Hàn Kỳ lên giường nằm.
- Nè nè, ráng ngồi dậy uống thuốc hạ sốt đi.
Mắt cay đến nỗi nhướng không lên, Nguyễn Hàn Kỳ cố gắng ngốc đầu, nuốt xuống thứ nước thuốc chẳng ngon lành rồi lại ngủ li bì.
Khăn nóng đắp trên trán được thay liên tục đến khi kiểm tra nhiệt độ thấy hạ sốt nàng mới có thể an ổn chợp mắt.
....Mặt trăng lạnh lẽo nhường chỗ cho mặt trời ấm áp. Nguyễn Hàn Kỳ trở mình, mi mắt hé mở có chút bất ngờ khi nhìn thấy Trần Ngọc Gia Hân ngủ quên ở mép giường.
Trần Ngọc Gia Hạo nheo mắt tỉnh, chòm đến sờ lên trán đối phương kiểm tra nhiệt độ.
- Con tỉnh rồi, tốt quá, hết sốt rồi.
Hành động đột ngột này làm một bên dây áo ngủ trượt xuống vai, Nguyễn Hàn Kỳ không cố ý mà thấy rõ cảnh xuân ở bên trong, tuy hết sốt nhưng mặt lại nóng bừng bừng.
Nguyễn Hàn Kỳ phóng xuống giường một cái vèo, chạy về phòng mình để lại ánh nhìn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì của Trần Ngọc Gia Hân.
- Ơ? Bị sao thế nhỉ? Sốt cao đến hỏng đầu rồi à?.