Tô cháo nóng hổi thơm lừng được dọn lên, Nguyễn Hàn Kỳ ngập ngừng nhìn Trần Ngọc Gia Hân nói lời cảm ơn.
- Đêm qua đã làm phiền mẹ rồi.
- Chăm sóc con chồng là bổn phận của người mẹ kế như tôi chẳng phải sao?.
Công nhận Trần Ngọc Gia Hân giận dai thiệt, có cần nói nghiêm trọng như vậy không.
Bất quá hình như chuyện hồi sáng nàng vẫn chưa có phát hiện ra bản thân bị con riêng chiếm tiện nghi thì phải. Nghĩ như thế Nguyễn Hàn Kỳ yên tâm vì không bị bắt quả tang mặc dù sự cố đó là vô tình.
Nguyễn Hàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi húp cháo.
- Có chuyện gì cứ nói, làm như mấy người sợ tôi lắm không bằng.
Trần Ngọc Gia Hân lên tiếng khi thấy đối phương cứ len lén nhìn mình, miệng muốn nói gì đó rồi lại thôi, biểu hiện nhút nhát, e dè này là sao vậy, chẳng phải trước đây đanh đá lắm sao?. Nàng nói một câu sẽ táp lại một câu, cái miệng chem chẻm chem chẻm nào có giống như bây giờ. Chẳng lẽ trải qua thập tử nhất sinh thì tính tình sẽ chuyển biến lớn sao?.
- Con muốn mượn xe đi mua chút đồ.
- Biết lái không vậy hay để mẹ đưa đi, không thôi bị cảnh sát hốt lại phiền.
"Xì, khinh người vừa thôi chứ, kiếp trước dù gì mình cũng sống đến 23 tuổi, là một tay đua xe siêu đẳng đó." Nguyễn Hàn Kỳ thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt không biến mà đáp.
- Con tự đi được, không phiền mẹ.
Chỗ mà Nguyễn Hàn Kỳ định đến là cửa hàng đồ lót nam, nào tiện để mẹ kế chở đi vì thế liền từ chối.
- Chìa khóa để sẵn ở tầng hầm, thích mẫu nào thì cứ lấy.
Trần Ngọc Gia Hân ưng thuận, dù gì nàng cũng chỉ là người ăn nhờ ở đậu, gia sản này là của Lý Đức Bình, mà Nguyễn Hàn Kỳ là con của hắn, nàng có quyền hạn gì để cấm cản.
Ăn sáng xong Nguyễn Hàn Kỳ huýt sáo tung tăng xuống hầm xe lập tức mở to mắt nhìn mấy xế hộp sang xịn, công nhận Lý Đức Bình chịu chơi thiệt, hai hàng chiến mã dọc hai bên cứ như triển lãm xe.
Chọn đại một em ghệ, Nguyễn Hàn Kỳ đạp ga, chiếc xe Lamborghini lao ra khỏi nhà.
Hai ngày sau.
- Vợ ơi, anh đi công tác về rồi nè, vợ có
Giọng nói quen thuộc làm Trần Ngọc Gia Hân ám ảnh, nàng giật thót tim khi nhìn thấy Lý Đức Bình say xỉn trở về nhà.
Hiện tại trong nhà chỉ có mỗi mình nàng, Nguyễn Hàn Kỳ thì đi tập gym rồi, lần này e là lành ít dữ nhiều.
- Anh nhớ vợ quá, cho anh hôn cái nào.
Lý Đức Bình nhào đến ôm Trần Ngọc Gia Hân, khoá chặt nàng dưới thân, vùi mặt vào hõm cổ đối phương không ngừng hít lấy hương thơm cỏ non.
- Người anh toàn mùi rượu, đi tắm trước đi.
Đàn ông khi say lại nặng đến như vậy, Trần Ngọc Gia Hân hoàn toàn không có sức lực chống đối, chỉ đành nhỏ giọng cầu mong phép màu xuất hiện.
- Em gạt anh, lần này nhất định anh phải có được em.
Đúng là cáo già, Lý Đức Bình nào dễ mắc bẫy như vậy, không cho nàng cơ hội trở tay, hắn bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người mình.
"Hàn Kỳ, em đâu rồi, mau về cứu chị, Hàn Kỳ... hức hức..." giọt nước mắt rơi trong tuyệt vọng, nàng cầu mong điều gì chứ, sự xuất hiện kịp lúc của cô như hôm trước sao, có lẽ hôm nay chẳng phải là ngày may mắn rồi.
Quần áo trên người nàng bị hắn xé toạc, thân trên rải rác mấy dấu hôn ngân, chút nữa thôi thứ hãi hùng của hắn sẽ tiến vào trong người nàng, nàng không muốn, nàng ghê tởm, nàng muốn cắn lưỡi tự tử nhưng không thể vì còn em gái, hắn sẽ làm hại em gái nàng, chưa bao giờ nàng thấy bản thân mình lại vô dụng đến như vậy, mặc người chà đạp mà không lấy nổi một điểm phản kháng.
"Bịch".
Bỗng nhiên chịu một lực tác động mạnh vào sau ót, Lý Đức Bình ngất xỉu tại chỗ, Trần Ngọc Gia Hân chưa kịp tiêu hoá chuyện gì thì đã nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Hàn Kỳ nhoè đi sau những giọt nước mắt rơi lã chã.
Một tay túm hắn lôi ra khỏi người nàng, Nguyễn Hàn Kỳ rất muốn đấm mấy phát vào gương mặt điển trai này nhưng không thể, thời gian này chưa phải là lúc để náo loạn.
- Chị có sao không?.
Tùy tiện quăng Lý Đức Bình qua một bên, Nguyễn Hàn Kỳ sốt sắn hỏi.
Sống chung với nhau vài ngày, ngoài việc hay đấu khẩu vu vơ ra thì giữa hai người chẳng có bất hoà gì cả, chẳng biết từ khi nào mà tình cảm chị em đã gần gũi hơn, không còn ràng buộc bởi mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng, cũng vì thế mà có đôi khi Nguyễn Hàn Kỳ sẽ tùy tiện gọi Trần Ngọc Gia Hân là "chị" chứ chẳng phải là "mẹ".
- Thật may em đã về kịp, nếu không nếu không...
Trần Ngọc Gia Hân mặc kệ bản thân đang trong tình trạng loã thể mà ôm chầm lấy Nguyễn Hàn Kỳ, nức nở nói không nên lời.
- Không sao rồi, có em ở đây, em sẽ bảo vệ chị, sẽ không có ai làm hại chị được.
Nguyễn Hàn Kỳ hôn xuống vầng trán trơn nhẵn của nàng, được trấn an cảm xúc, lúc này tiếng khóc nức nở chỉ còn lại thút thít.
- Mình đi lên phòng nhé.
- Ừm.
Nguyễn Hàn Kỳ nhấc bổng Trần Ngọc Gia Hân, vững vàng bồng nàng đi lên cầu thang.
Đúng là tϊиɧ ŧяùиɠ xông lên não mà, ở ngay tại phòng khách mà Lý Đức Bình cũng bất chấp địa điểm cho bằng được.
Nếu không phải mắt trái cô giật liên hồi mà phóng xe chạy về kịp thì Trần Ngọc Gia Hân sẽ ra làm sao, tấm thân ngọc ngà này khẳng định sẽ bị vấy bẩn, khốn khϊếp thật! món nợ này đợi một ngày không xa cô sẽ thay nàng trả lại gấp bội, không, phải gấp trăm lần mới cam lòng hả dạ.