Edit: Yatloml.
"Anh Nguyên..." Anh ta hít vài hơi rồi mới nói, "Em tông phải một cô gái, em phải đưa cô ta đến bệnh viện trước. Em không thể chơi được."
Chu Triêu Thành nhanh chóng đứng dậy, mở cửa xe, trở lại trước xe, cẩn thận bế người phụ nữ trên mặt đất lên.
Quý Nguyên, người ngồi trên xe kia, không chút để ý thu hồi tầm mắt. Người phụ nữ ngồi lái đưa điếu thuốc. Anh không nhận điếu thuốc, lấy ra một chiếc hộp gỗ màu nâu và một khẩu súng phun nhỏ màu xám bạc từ ngăn chứa đồ.
Người phụ nữ không khỏi bức xúc. Làm sao cô có thể quên được phong cách của Quý công tử, anh thích rượu mạnh nhất và hút những loại thuốc mạnh nhất.
Quý Nguyên lấy ra một điếu xì gà cuộn bằng tay, gõ vào súng phun nhỏ, ngọn lửa bốc thẳng lên. Anh đặt đuôi điếu xì gà một góc 45 độ so với nguồn lửa, những ngón tay mảnh khảnh của anh xoay tròn điếu xì gà một cách khéo léo. Hương thơm êm dịu và đầy đủ được tạo ra bởi lá thuốc lá tự nhiên tinh khiết lan tỏa xung quanh. Khi chiếc đuôi chuyển sang màu đen sáng bóng, anh ta tắt súng phun, đưa điếu xì gà vào miệng.
Vị đậm đà và cay nồng được anh hít sâu vào phổi.
Người phụ nữ ngửi thấy mùi thơm nuốt nước miếng, muốn mượn một cái để hút nhưng không dám hé răng nửa lời. Quý công tử là người thất thường, tính khí xấu. Đặc biệt là đôi mắt đó, tối và mờ nhạt, có khí lạnh. Mỗi lần nhìn anh, cô đều kinh hãi, không nhịn được ba giây.
Quý Nguyên thở ra một vòng khói và nói, "Đi."
Nghe lời, người phụ nữ này kéo phanh tay, nhấn ga, chiếc ô tô cải tiến gầm lên một tiếng như máy bay chiến đấu rồi phóng đi.
Trong khu bệnh viện.
Chu Triêu Thành đứng bên giường, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường truyền dịch. Vết máu trên mặt đã được tẩy sạch, để lộ ra những đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ.
Cô ấy không thuộc dạng đẹp xuất sắc nhưng nét mặt rất dễ nhìn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, cằm đẹp, hai hàng lông mày lá liễu không dày cũng không nhạt. Chắc hẳn là người Tô Hàng, vì cô mang theo hơi thở ôn nhuân mềm mại của vùng sông nước
Chỉ là sắc mặt quá tái nhợt.
Cô có một vết bầm nhẹ ở đầu, vụn thủy tinh dính vào trán trái và nhiều vết bầm tím trên má. Khi bác sĩ xử lý vết thương cho cô, anh đứng sang một bên, nhìn thấy máu chảy ra từ khuôn mặt tái nhợt, ngực anh hơi quặn lại.
Đèn pha của anh không có hỏng, bác sĩ cũng nói thân thể cô không bị thương, hiển nhiên bộ dáng của cô không phải bị anh tông trúng. Nửa đêm, một cô gái trẻ kéo vali với khuôn mặt bê bết máu. Đây là bạo lực gia đình, phải không?
Người phụ nữ trên giường cau mày vài cái rồi đột ngột mở mắt.
Chu Triêu Thành bắt gặp cảm giác hoảng sợ và tuyệt vọng ngay khi cô mở mắt. Trong suy nghĩ của anh, nhiều cảnh nam chính biếи ŧɦái và nữ chính bị bạo hành gia đình trong bộ phim truyền hình "Đừng nói chuyện với người lạ" mà anh đã xem hồi còn trẻ đã được dàn dựng. Đó là loạt bóng thời thơ ấu của anh.
Anh ngồi ở mép giường, đưa tay ra, vỗ vỗ vai cô hai cái, "Đừng sợ, hiện tại cô đang ở bệnh viện."
Nguyên Uyển nhìn người nói. Một người đàn ông trẻ, ngũ quan đoan chính, mày kiếm, mắt sáng như sao, tóc đen cắt ngắn được vuốt lên, mặc một chiếc quần jean và áo khoác da màu đen, chân đi giày da cao cổ.
"Anh là?"
"Tôi tên là Chu Triêu Thành. Xe của tôi vô tình đâm phải cô."
Nguyên Uyển mím môi ngồi dậy.
"Cẩn thận." Chu Triêu Thành nắm lấy tay cô, ra hiệu cho cô chú ý tới kim tiêm.
Nguyên Uyển giật mình, rụt tay lại như bị điện giật. Cuối cùng, cô nói thêm một câu, "Cảm ơn."
Giọng cô trầm thấp sột soạt, khác xa với vẻ ngọt ngào mà anh tưởng tượng.
Nguyên Uyển nhìn lọ dịch truyền, sau đó sờ lên miếng gạc trên trán phải của cô, vừa định chạm vào vết thương trên mặt, Chu Triêu Thành lập tức cúi xuống nắm lấy tay cô, "Đừng đυ.ng vào, cẩn thận"
Cô ngước lên nhìn anh. Chu Triêu Thành nhìn cô ở khiangr cách gần, phát hiện con ngươi của nàng có màu nâu nhạt, như ngọc tráng men vô cùng đẹp mắt. Nhưng trong mắt cô lại hiện lên sự lo lắng.
Chu Triêu Thành lập tức buông lỏng tay, đứng thẳng dậy, "Mặt mày bầm tím đã được chữa trị bằng thuốc. Mấy ngày nay đừng đυ.ng vào, đừng để ướt."
"Cảm ơn." Cô cụp mi xuống.
Thấy chất lỏng trong chai treo gần như nhỏ giọt, Chu Triêu Thành gọi y tá đến lấy kim tiêm. Anh dặn dò: "Tối nay cô hãy nằm viện nghỉ ngơi. Ngày mai sẽ xuất viện."
Nguyên Uyển dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt căng thẳng, cô hỏi: "Vali của tôi đâu?"
"Chà, nó ở đằng kia."
Nguyên Uyển nhìn theo ánh mắt của Chu Triêu Thành đến góc tường, cô yên tâm khi nhìn thấy chiếc vali của mình. Nó chứa tất cả gia sản của cô.
Sau khi y tá rời đi, Chu Triêu Thành ra dặn dò vài câu rồi rời đi. Cửa phòng bị đóng lại. Trong phòng yên lặng, cô nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trán cô đau ngủ không được.
Chu Triêu Thành đứng ngoài phòng bệnh, trong lòng do dự. Hiện tại đi chơi còn kịp, nhưng anh lại lo lắng cho cô. Lỡ tên chồng biếи ŧɦái của cô tìm đến đây, các y tá trong bệnh viện sẽ không giúp được gì.
Sau khi suy nghĩ, anh ngồi xuống chiếc ghế bên hành lang.
Điện thoại trong túi vang lên, anh ấn nút nghe. Tiếng động cơ ầm ầm và tiếng hoan hô phát ra từ ống nghe, giọng nói của một người đàn ông vang lên: "A Thành, anh vẫn ở đây chứ?"
"Ở đây có chút phiền phức, cho nên tôi không đi được." Chu Triêu Thành nói, "Nói với anh Nguyên tìm người khác thay thế tôi."
Mục Liên để điện thoại di động xuống, đi đến bên cạnh Quý Nguyên, nói: "Xú tiểu tử bảo sẽ không tới."
Trong sân đua khổng lồ, đèn đuốc sáng trưng,
tiếng người ồn ào.
Rượu bia, tiếng người hò hét làm không khí thêm sôi động. Hot girl uốn éo cặp mông, gãi đầu tạo dáng giữa đám đông. Hàng loạt xe thể thao sang trọng đẳng cấp thế giới đang đậu trên đường đua. Ferrari458 với ngoại hình hấp dẫn, Challenger SRT8392 với kiểu dáng retro, Mercedes SLS AMG GT với vẻ ngoài lộng lẫy, Chevrolet ZR1 kỳ cựu, WRX STi, Mazda RX-7 Fortune, Mclaren 12C, SRT-10 Coupe... mỗi chiếc đều đủ khiến giới mê xe phải hú hét.
Không có điểm nào trong số này là điểm nổi bật của đêm nay. Một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ, chiếc siêu xe màu đỏ lái ra, sau một vòng quanh nhà thi đấu, nó dừng lại bên cạnh Quý Nguyên.
Người lái xe bước xuống cúi đầu chào Quý Nguyên.
Mọi ánh mắt của khán giả đều bị thu hút bởi chiếc siêu xe cực ngầu với những đường nét uyển chuyển.
Mục Liên không giấu giếm sự ngạc nhiên của mình: "Lykan Hypersport, giới hạn 7 chiếc trên thế giới, công suất cực đại 750 mã lực, động cơ 6 xi-lanh tăng áp kép, mô-men xoắn cực đại 1000N.m, tốc độ tối đa 395km/h, và khả năng tăng tốc 0-100km/h. Thời gian là 2,8 giây.", Anh hào hứng ôm lấy vai Quý Nguyên," A Thành không tới, tôi thử đầu tiên!"
"Cậu?" Quý Nguyên liếc anh ta một cái, "Mục lão gia là nhân vật quan trọng, tôi gánh không nổi."
Mục Liên chán nản.
Quý Nguyên đẩy anh ra, thân hình thon dài của anh ngồi gọn trong chiếc siêu xe màu đỏ.
Xe nổ máy lao vào đường đua.
Fast and Furious | Tình yêu bắt đầu.
Động cơ gầm rú, tiếng động rung trời. Năm chiếc xe thể thao dường như biến thành những vòng cung ánh sáng và bóng tối trên đường đua, đuổi theo nhau.
Mục Liên hơi lo lắng, Quý Nguyên lái không nguyên tắc, lái như là không muốn sống.
Bên trong chiếc xe thể thao, Quý Nguyên nhìn chằm chằm vào phía trước, mím chặt môi mỏng, lái xe với tốc độ giới hạn. Cuối cùng, chỉ có một trong những tay đua hàng đầu lái chiếc Ferrari chạy song song với anh. Khi vào khúc cua, anh sang số, tăng tốc, thùng xe lắc lư dữ dội khiến chiếc Ferrari bị tông sang một bên bị văng ra ngoài, lần lượt lăn qua đường ray, phát ra tiếng nổ lớn. Cơ thể Quý Nguyên trôi ra ngoài, ngay lúc đó, tất cả mọi người huyên náo trên sân đều dừng lại.
Anh không thể nghe thấy tiếng động cơ, không thể nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, chỉ có giọng nói của một người phụ nữ vang lên liên tục, "Viên Viên... Viên Viên.". Hai mặt nam nhân bình tĩnh lãnh khốc, gần như là sắp mất mạng mặt vẫn như cũ không đổi sắc.
Chiếc xe tiếp đất êm ái băng qua vạch đích.
Mục Liên toát mồ hôi lạnh. Quý Nguyên là một kẻ mất trí!
Trong bệnh viện, Nguyên Uyển không thể ngủ được. Đứng dậy rời khỏi giường, đi đến vali, lấy máy tính xách tay của cô ra, ngồi lại trên giường.
Bật máy tính lên, đăng nhập Weibo, ID của cô là: Linh hồn cuối hướng tử mà sinh. 300 người theo dõi mới, 1003 lượt retweet, 500 bình luận, 68 thông báo chưa xem.
Cô viết một hoặc hai truyện ngắn trên Weibo mỗi tuần. Cô viết càng dài thì lượt retweet càng nhiều và càng có nhiều người theo dõi. Hiện nó có 200.000 người theo dõi. Đối với một tài khoản không có chữ V, không cường điệu và không có danh tính công khai, đây là một cơ sở người hâm mộ tốt.
Cô bật nhạc, đeo tai nghe mở bản piano êm ái "City in the Sky". Cô xem lướt qua tin nhắn, nét mặt dần trở nên ôn hòa.
Trong tiếng nhạc êm ái, cô tình cờ gõ một đoạn.
"Không có người ấy, cuối cùng chúng tôi cũng học được cách đặt mình đúng chỗ. Không đạo đức giả, không ồn ào, thương tích đầy mình, cũng có thể nói: Không sao đâu, một mình tôi lo liệu được. Những chuyện không vui sẽ luôn trôi qua. Vận may chắc chắn sẽ đến. Đến lúc đó bình yên vững vàng, thời gian đang gấp rút. Mọi thứ đều ổn. Chúc ngủ ngon. "
Ngay cả lúc 3 giờ đêm, sau khi Weibo này đăng lên, đã nhanh chóng nhận được phản hồi.
Ngải Tư Đặc: Chúc ngủ ngon, cô gái ấm áp.
A thịt viên: Về chuyện anh nhớ em thì trốn được đêm nhậu nhẹt hát hò chứ không trốn được phố vắng người qua lại. Chúc ngủ ngon.
Tiểu LOW đáng yêu: Làm sao có thể tự do, dễ dàng, mạnh mẽ năm năm không thoát ra được, không qua được, không dám đối tốt với người khác, không nhận lòng tốt của ai. Anh ấy không nói, tôi không tìm, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau.
Rainbow: Bạn từng một lần vấp ngã, nhưng bạn rất kiên cường. Chúc ngủ ngon.
............
Nguyên Uyển bấm vào tin nhắn "Tiểu LOW dễ thương" định trả lời, nhưng vừa gõ dòng tiếp theo, cô lại xóa nó đi. Loại chuyện này, cho dù người khác có nói bao nhiêu đi chăng nữa, cũng vô dụng, dù sao cũng phải tự mình đi ra.
Cô tắt máy tính, bật nhạc trên điện thoại, cài đặt thời gian tạm dừng tự động, đeo tai nghe rồi chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài phòng, Chu Triêu Thành ngồi trên ghế dài, lúc rảnh rỗi nghịch điện thoại. Anh cũng thỉnh thoảng sử dụng Weibo, theo lời giới thiệu của bạn gái cũ, anh theo dõi một Weibo có ID 'Linh hồn cuối hướng tử mà sinh'. Cô ấy không ồn ào, không phô trương và cũng không cực đoan. Cô ấy viết truyện ngắn, ngôn từ đơn giản và ấm áp.
Đang nghịch bỗng thấy cô đăng một bài mới. Khi nhìn thấy Weibo của cô, anh đọc lướt một lần. Đêm nay nhàn rỗi nhàm chán, anh đã xem vài lần, muốn nói điều gì đó.
Anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ với người yêu cũ, anh không trải qua cái gọi là đau lòng đến tê tâm liệt phế, sự nghiệp và cuộc sống của anh cũng thuận buồm xuôi gió. Đối với truyện này này, anh có thể hiểu, nhưng anh không thể đồng cảm với nó. Một lúc lâu sau, anh trả lời: "Linh hồn cuối hướng tử mà sinh."
#15052022