Gặp Lại Em Trong Bộ Dạng Đẹp Nhất

Chương 1: Viên Viên... VIÊN VIÊN Ở ĐÂU?

Edit: Yatloml.

Tiếng tách tách kêu liên tục tạo thành một biển ánh sáng chói lóa. Khuôn mặt cô tái mét, bị ánh sáng của những chiếc máy ảnh làm cho không mở được mắt. Kèm theo những ánh đèn nhấp nháy là những cuộc bàn tán sôi nổi, những lời chửi bới kéo đến không ngớt.

"Kẻ lừa đảo"

"Không biết xấu hổ!"

"Xấu hổ cho giới văn học Trung Quốc!"

"Thật đáng thất vọng..."

"Thật không biết xấu hổ!"

"Cái gì mà tác giả xinh đẹp, hóa ra lại là kẻ dối trá..."

"Uổng công trước đây tôi thích cô..."

Người xem vừa đông vừa ồn ào, hàng ghế dành cho phóng viên đột nhiên bị tách ra, một đám người xông lên. Một cô gái đem sách của mình vừa khóc vừa xé, ném những mảnh vụn vào mặt cô, vừa khóc vừa mắng: "Cô thấy cô có xứng với người hâm mộ ủng hộ cô không!"

Một cuốn sách đột nhiên bay tới trước mặt cô. Cô sững sờ ngẩng đầu, cả người như nhũn ra, gáy sách bìa cứng đập vào trán, cô đau đớn rêи ɾỉ.

Nhưng đây không phải là kết thúc, đó chỉ là bắt đầu, ngày càng có nhiều sách bị xe nát ném vào mặt cô. Những trang sách mới tinh lướt trên má cô, rạch một đường trên làn da trắng mịn, khiến cô đau như cắt.

Cô không ngừng lùi về sau, một đám người với khuôn mặt hung dữ tiếp tục tiến về phía trước. Cô vô cùng sợ hãi, cố gắng nhìn xung quanh tìm kiếm người đại diện của mình. Cô ta đứng bên ngoài đám đông với một nụ cười mỉa mai trên khóe miệng, như thể nói với cô rằng 'cuối cùng cô cũng có ngày hôm nay!' Cô rùng mình, nhìn sang chỗ khác thấy trợ lý của mình. Ngày thường đối với cô như chị em trong nhà, bây giờ hờ hững đứng một bên.

Cô đơn độc trong vòng vây... Trước mặt là một dãy người đang lao về phía cô, vẻ mặt khϊếp sợ như thây ma.

Viên Viên... Viên Viên ở đâu... tại sao ngay cả Viên Viên cũng không tới cứu cô...

Sự sợ hãi trong mắt cô dần chuyển sang tuyệt vọng. Cô bị đám đông xô đẩy, ai đó kéo tóc cô, ai đó đấm đá cô, cơn đau dữ dội khiến cô bất lực để chống lại. Cô bị đẩy xuống đất, đột nhiên, một luồng ánh sáng ập đến, cô ngước mắt lên, bóng đèn khổng lồ đập xuống——

"A—" Đồng tử cô đột ngột co rút lại, một tiếng kêu đau đớn vang lên.

............

Nguyên Uyển đột nhiên mở mắt ngồi dậy. Đêm khuya đầu thu, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào lưng. Hai tay vẫn không ngừng run rẩy, nhịp tim từ từ chậm lại.

Năm năm. Dù đã quan năm năm, thỉnh thoảng cô vẫn mơ giấc mơ này này.

Cô nghĩ rằng thời gian có thể xóa hết tất cả, nhưng những cơn ác mộng này vẫn cứ bám lấy cô...

Những chuyện trong khứ đó như một con dao, từng nhát từng nhát khắc trên xương của cô. Đời này, trừ phi cô chết, xương cốt bị hủy, máu chảy cạn khô thì cô mới có thể được giải thoát.

Tiếng khóc của trẻ con vang lên. Nguyên Uyển nhanh chóng ra khỏi giường, đi đến nôi bế đứa trẻ lên. Cô thay tã cho đứa trẻ, dỗ dành nó nhưng đứa trẻ vẫn khóc.

Nguyên Uyển đặt đứa trẻ xuống, đi đến phòng khách để pha sữa. Sau khi pha xong, cô ôm đứa trẻ trên tay, vừa dỗ dành vừa cho nó bú. Đứa trẻ ngừng khóc, trên khuôn mắt bầu bĩnh lộ ra một nụ cười tươi ngậm núʍ ѵú giả một cách ngấu nghiến.

Có tiếng mở khóa, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào.

Nguyên Uyển gật đầu chào anh.

Người đàn ông vào nhà thay giày, trên người nồng nặc mùi rượu.

Sau khi đứa trẻ uống sữa xong, Nguyên Uyển đưa nó trở lại phòng đặt nó vào trong nôi. Cô ngồi một bên, đung đưa nhẹ nhàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ cất giọng hát. Đã hai giờ sáng, cô đã quen với giờ thức dậy của đứa trẻ.

Gã trung niên đứng ở cửa phòng, nhìn người phụ nữ trong phòng. Ánh sáng ấm áp màu cam chiếu từ đỉnh đầu của người phụ nữ, mái tóc dài của cô thường được vắt ngang ở bên trái, để lộ khuôn mặt xinh đẹp và chiếc cổ mảnh mai ở bên phải.

Người phụ nữ này làm việc trong nhà hơn bốn tháng, cô không nói nhiều, tính tình thật thà, có khi một ngày cũng không nói hai lời. Nhưng giọng hát của cô rất hay, giống như bài hát thiếu nhi nhẹ nhàng ngâm nga cho con trai hắn nghe lúc này, tốt hơn rất nhiều so với những cô gái xã giao trong KTV đêm nay.

Điền Bác nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, ánh mắt hắn đảo từ khuôn mặt rồi đến cổ cô, đến đường cong của cô... Sự cám dỗ đã rình rập mấy tháng nay. Vợ hắn đi du lịch nước ngoài mấy ngày nay, càng làm hắn thêm háo hức.

Đêm nay, dưới ảnh hưởng của rượu và bóng đêm, làm hắn bùng nổ.

Đứa nhỏ dần dần chìm vào giấc ngủ, Nguyên Uyển đứng dậy, đột nhiên từ phía sau có một đôi cánh tay ôm lấy cô!

Cô giật mình, "... Anh Điền! Thả tôi ra!"

Điền Bác bế cô lên trên không trung, ném cô xuống giường, trước khi cô đứng dậy, hắn đã đè lên trên người cô, thở hồng hộc nói, "Đi theo tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô......"

Bộ đồ ngủ bị xé toạc, vẻ mặt của Nguyên Uyển trở nên cuồng loạn. Cô đấu tranh trong tuyệt vọng. Nữ nhân nổi điên, khí lực không nhỏ, trong lúc nhất thời hắn cũng không làm gì được cô. Cô đá vào hạ bộ hắn, người đàn ông đau đớn, cô nhân cơ hội đứng dậy trốn khỏi giường.

Điền Bác tức giận quay lại, túm lấy cô từ phía sau, siết chặt tóc cô. Hắn không tin hắn không chơi được người phụ nữ dưới đáy xã hội này.

Nguyên Uyển cố gắng tránh né, khi hai người đang vật lộn với nhau, đầu của Nguyên Uyển đã bị đập vào tủ kính, kính vỡ vụn, nửa đầu cô chui qua kính đập vào tủ.

Điền Bác giật mình buông tay. Tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Nguyên Uyển rụt đầu lại, vài mảnh thủy tinh rơi xuống đất, máu trượt xuống má trái, tỏa ra mùi tanh như gỉ sắt, máu đặc dính trên tóc làm mờ một nửa khuôn mặt.

Cơn đau xuyên thấu nhưng dường như cô không cảm nhận được, không chậm trễ một giây, chạy nhanh đến cũi, bế đứa bé lên giường rồi lùi lại vài bước.

"Anh lại dám động đến tôi, tôi liền gϊếŧ con con của anh!"

Cơn say của Điền Bác đã phai nhạt từ lâu, thần sắc sợ hãi. Hắn không ngờ người phụ nữ thường ngày có vẻ ngoài im lặng, ngoan ngoãn, ít nói, không gây chuyện ấy lại có tính khí hung dữ như vậy. Với bộ dạng đáng sợ của cô lúc này, đàn ông dù có động dục đến đâu cũng trở nên bất lực.

"Cô đặt con trai tôi xuống... chúng ta từ từ nói chuyện."

"Tôi mặc kệ!"

"Được, được..."

"Đưa tiền cho tôi! Tiền lương tháng này!" Cô cứ lùi lại cho đến khi dựa vào góc tường, rồi dừng lại đề phòng nhìn hắn.

Điền Bác ngay lập tức đi vào phòng khách lấy ra chiếc ví. Hắn ta là một chủ doanh nghiệp làm ăn tốt, thường xuyên ăn chơi, trong túi lúc nào cũng có hàng chục nghìn đô la. Hắn lấy ra một xấp tiền, đặt 100 tờ, đến gần phòng Nguyên Uyển, đưa cho cô, "Mười nghìn, đếm đi."

"Anh để tiền trên giường, tránh ra!" Cô nhìn hắn chằm chằm.

"Cô đưa con cho tôi trước..."

"Đi ra ngoài!!"

Sợ chọc cô giận, người đàn ông chỉ có thể ra khỏi phòng.

Nguyên Uyển đóng cửa, khóa nó lại. Cô đặt đứa bé vào nôi, lấy vali từ tủ đóng gói quần áo.

Máu trên mặt cô rơi xuống sàn từng giọt, một cảm giác chóng mặt ập đến. Cô nhặt một chiếc áo màu đen, lau vết máu rồi băng vào chỗ đau. Vừa tác dụng lực thì cơn đau càng dữ dội hơn, cứ như có vật gì đó đập vào.

Cô không quan tâm nhiều như vậy, cô đã nếm trải đau đớn hơn thế nữa.

Nguyên Uyển một tay che mặt, tay kia chất đồ, đóng hộp, kéo khóa. Khi đứng dậy, cô bị vấp ngã suýt ngất xỉu.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhặt tiền trên giường lên, đếm một phần rồi bỏ vào ví, cầm phần còn lại trên tay.

Người đàn ông đang bồn chồn đi đi lại lại trong phòng khách. Thấy cửa được mở ra, Nguyên Uyển cũng không thèm nhìn hắn, cô kéo vali ra. Hắn ta nhanh chóng chạy vào phòng, bế con trai lên, kiểm tra kỹ càng.

Có một tiếng 'phanh' bên ngoài cửa. Người đàn ông đặt con trai mình xuống, bước ra ngoài, cánh cửa đóng lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng cô.

"Giả vờ thanh cao! Đồ đê tiện!" Hắn ta giận dữ chửi rủa.

Nguyên Uyển lôi vali xuống lầu. Đây là một khu nhà vườn, mỗi tòa chỉ có năm tầng, không có thang máy, cầu thang bộ lên xuống. May mắn thay, cái túi của cô không quá nặng, cô nghiến răng nghiến lợi đi xuống.

Đường phố thưa thớt người. Nhà Vườn nằm ở khu mới phía Bắc, cách xa phố đi bộ, ngày thường không có nhiều người, nửa đêm lại càng ít người.

Trong đêm cuối thu, gió thổi hiu hiu se lạnh. Nguyên Uyển kéo vali, quấn chặt chiếc áo khoác len dệt kim của cô. Một số người say xỉn đi ngang qua huýt sáo với cô. Cô phóng nhanh sang bên đường.

Thoả thuận ký lúc đầu là làm trong một năm, bao ăn ở, cô trả lại nhà thuê. Chuyện này xảy ra cách đây chưa đầy nửa năm...

Nguyên Uyển kéo vali băng qua đường, cô muốn bắt taxi ở ngã ba bên kia và đến một khách sạn ở trung tâm thành phố để nghỉ. Đầu cô ngày càng choáng váng, chất lỏng lăn dài trên khuôn mặt, nhớp nháp và có mùi. Cảm giác hụt

hơi khiến cô phải ép ngực để thở.

Một chiếc xe đến, kèm theo tiếng còi sắc bén, Nguyên Uyển quay đầu nheo lại mắt, chỉ thấy bóng xe màu đỏ đang nhanh chóng tiến tới - năm ngón tay kéo vali siết chặt, ý thức cuối cùng mạnh mẽ sụp đổ. Cơ thể rơi xuống.

Tiếng bánh xe va vào mặt đất rất rõ và bén, bánh xe của chiếc Ferrari buộc phải dừng lại cách người phụ nữ chỉ một phút.

Người đàn ông trên xe vội vàng bước xuống xe để kiểm tra.

Người phụ nữ nằm trên mặt đất với một chiếc vali bên cạnh. Anh cẩn thận kéo bả vai người phụ nữ, cô bị trở mình nằm thẳng trên mặt đất.

Mái tóc đen dài dày, trên mặt lộ ra từng cục máu loang lổ... Nửa khuôn mặt dính đầy máu và tóc, trên gương mặt hầu như đều là máu

Chu Triêu Thành kinh hãi thở hổn hển.

Lại có một tiếng phanh nữa, một chiếc Lamborghini dừng bên cạnh chiếc Ferrari, cửa sổ mở hé, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông, "Có chuyện gì vậy?"

"Anh Nguyên..." Anh ta hít vài hơi mới nói, "Em tông phải một cô gái, trước tiên em phải đưa cô ta đến bệnh viện."

#15052022