Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 18

Nghe thấy có thích khách, Sở Bắc Dực ngay tức khắc lao ra ngoài đuổi theo, hắn muốn xem xem là tên không biết sống chết nào lại dám đột nhập vào Dực Vương phủ của hắn.

Vừa ra đến cửa thì liền thấy một hắc y nhân đang bay nhảy trên mái nhà của Ám Cư viện, Sở Bắc Dực vận khinh công đuổi theo phía sau hắc y nhân kia.

Người hắc y nhân này thân ảnh nhanh nhẹn cũng tính là một cao thủ, hắn chạy một vòng lại đáp xuống ngay phía Bắc viện.

Sở Bắc Dực theo sát phía sau đương nhiên là thấy tận mắt hắn xông vào một căn phòng, mà Bắc viện này là nơi ở của Liễu Như Yên, lo lắng thích khách sẽ giở trò bỉ ổi, Sở Bắc Dực không suy nghĩ nhiều liền xông vào bên trong phòng.

'' Ai đó...? ''

Liễu Như Yên đang ngồi ngăm mình trong bồn tắm, sắc mặt hồi hộp khi nghe thấy tiếng mở cửa liền hỏi.

'' Là ta, vừa nãy ngươi có thấy ai vào đây không ? ''

'' Kh...không, không có ai hết. ''

Sở Bắc Dực đứng ở giữa căn phòng mà quan sát, ánh mắt hắn dừng lại ở phía sau bức bình phong, ở dưới đất lộ ra một góc vãi màu đen trông như y phục của tên thích khách lúc nãy.

Sự cảnh giác bắt đầu nổi lên, Sở Bắc Dực nâng trường kiếm trong tay từ từ bước về phía tắm bình phong dù biết rằng đó là hành động phi lễ khi Liễu Như Yên đang tắm ở phía sau.

'' Vương gia ngài đừng qua đây! ''

Liễu Như Yên quan sát thấy cái bóng của Sở Bắc Dực đang dần tiến về phía mình thì trái tim không ngừng run lên, vì nàng ta hiện tại đang không một mảnh vải che thân, bị người nhìn thấy thì phải làm sao. Huống hồ...

'' Ngài tuyệt đối không được vào đây! ''

Liễu Như Yên như mất hết bình tĩnh mà hét lên với Sở Bắc Dực, thái độ này của Liễu Như Yên càng làm Sở Bắc Dực thêm nghi ngờ.

,,Xoẹt,, tấm bình phong ngăn cách bị Sở Bắc Dực chém toát ra làm hai.

Quả nhiên là vậy, tên thích khách đang kề đao vào cổ uy hϊếp Liễu Như Yên giúp mình lẫn trốn.

Nhưng khi thấy Sở Bắc Dực không một chút nhân nhượng mà hạ thủ thì hắn nhanh tay đẩy Liễu Như Yên đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng về phía của Sở Bắc Dực rồi nhanh chân trốn thoát.

Sở Bắc Dực bất đắt dĩ đỡ lấy người Liễu Như Yên, vừa lúc này quân lính lại kéo đến, thấy vậy hắn chỉ có thể ra lệnh cho người đuổi theo thích khách còn mình thì cởi trường bào ra trùm cho Liễu Như Yên, dùng bản thân để che chắn cho nàng ta.

'' Mau đuổi theo! ''

Sở Bắc Dực ra lệnh cho Tiêu Tấn.

'' Còn các ngươi ra ngoài hết cho ta ''

Đám lính còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị vương gia đuổi ra ngoài.

Lúc này nha hoàn của Liễu Như Yên là A Ngọc cũng vừa đi lấy nước trở về thì bắt gặp cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

Chỉ thấy một loạt binh lính chạy ra từ khuê phòng của Liễu cô nương, vì lo lắng nên mới chạy vội vào xem thì nhìn thấy cảnh Liễu Như Yên trên người khoác theo trường bào của vương gia, gương mặt lúc xanh lúc đỏ mà chạy lên giường trùm chăn lại.

Liễu Như Yên vừa hoảng sợ vừa ngượng ngùng. Nàng ta cuộn mình trong chăn, dáng vẻ vô cùng ấm ức và đáng thương, tiếng khóc thút thít bắt đầu phát ra khiến cho tâm trạng của Sở Bắc Dực cũng trở nên khó tả.

'' Ngươi nghỉ ngơi trước đi, sau khi ta giải quyết xong việc sẽ đến tìm ngươi nói chuyện! ''

Nói rồi Sở Bắc Dực quay bước bỏ đi.

'' Chăm sóc tốt cho chủ tử của ngươi ''

Khi Sở Bắc Dực vừa ra khỏi cửa thì tiếng khóc bên trong như oà lên đầy nức nghẹn.

Dù thế nào đi nữa thì cũng chính là hắn đã mạo phạm đến nàng ta, danh tiết đối với nữ tử rất quan trọng, nếu hắn không chịu trách nhiệm với Liễu Như Yên thì còn gì là đấng nam nhi.

Mấy canh giờ sau Tiêu Tấn quay về phục mệnh, tên thích khách như có thể độn thổ thông thiên, dù truy tìm thế nào cũng không thấy chút manh mối.

Sự việc ầm ĩ gây náo loạn hết cả Dực Vương phủ, chuyện thích khách xông vào khuê phòng của Liễu Như Yên thì tất cả mọi người đều biết.

Đến lúc trời tối muộn thì Sở Bắc Dực cũng đi đến phía bắc viện để gặp Liễu Như Yên.

Về phần Liễu Như Yên sau khi được A Ngọc tận tình quan tâm chăm sóc thì tâm trạng đã bớt sợ hãi đi một chút nhưng vẫn không chịu xuống khỏi giường, cứ nằm trong chăn mà khóc.

Vừa bị thích khách nhìn thấy hết vừa bị uy hϊếp, còn bị vương gia nhìn thấy khoảnh khắc xấu hổ như vậy, trong sạch của nàng biết phải làm sao đây!

'' Liễu cô nương, vương gia đến muốn gặp cô này ''

A Ngọc khi vừa thấy bóng dáng của Sở Bắc Dực bước vào cổng viện thì đã vội thông báo cho Liễu Như Yên.

Nghe thấy như vậy thì Liễu Như Yên vội ngồi dậy lau đi vài giọt nước mắt trên khuôn mặt mỹ miều.

Sở Bắc Dực bước vào cùng với Tiêu Tấn, hắn tiến đến nơi ghế mà ngồi xuống.

'' Tiểu nữ xin bái kiến vương gia ''

Liễu Như Yên đi đến hành lễ với Sở Bắc Dực, nàng ta thần sắc ủ dột, đôi mắt hơi sưng lên, dáng vẻ yếu ớt như có thể bị ngã bắt cứ lúc nào.

'' Miễn lễ đi ''

'' Tạ Vương gia... ''

Liễu Như Yên đứng cúi người trước mặt Sở Bắc Dực.

'' Chuyện tối hôm nay...là ta đã phi lễ đối với ngươi... ''

Sở Bắc Dực tuy là đã hạ giọng một chút nhưng biểu cảm sắc mặt vẫn rất lạnh lùng.

'' Vương Gia xin đừng để tâm, ngài cũng không phải là cố ý mà ''

Liễu Như Yên lộ vẻ buồn tủi khi nói ra lời trên, dường như nàng ta đang cố nén lại cảm xúc nên nơi hoen mi đã bắt đầu rướm lệ.

'' Vì vậy... ngươi có bằng lòng nạp vào Dực vương phủ làm tam trắc phi của ta hay không? ''1