Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 17

'' Chủ tử, thật ra trước đây thuộc hạ có tên là Mị Sát, từ bé đã không cha không mẹ lang thang đầu đường xó chợ, cho đến khi được người của một tổ chức sát thủ nhận nuôi thì đã bắt đầu gia nhập vào bang phái.''

'' Kể từ đó Xài Hồ đã bán mạng cho tổ chức, gϊếŧ người không ghê tay, nhưng càng về sau thì cảm thấy những nhiệm vụ được giao là những việc thương thiên hại lý, tuy Xài Hồ thân phận thấp hèn nhưng cũng biết cái gọi là phân biệt đúng sai ''

'' Vì không muốn sai càng thêm sai nên Xài Hồ đã quyết định trốn khỏi tổ chức, để tránh bị truy lùng nên thuộc hạ đã nữ cãi nam trang sống qua ngày, tiếp sau đó nữa là đã gặp được vương phi. ''

Từ chuyện xuất thân cho đến vì sao giả nam trang và biết võ công, Xài Hồ đều nói cho Hàn Lam Nguyệt biết hết về thân phận của mình.

'' Xem ra ta đã không nhìn lầm ngươi! ''

Hàn Lam Nguyệt ngồi trên ghế vừa thưởng trà vừa nghe Xài Hồ kể về chuyện của mình, tất cả lại giống với hoàn cảnh trước đây của cô như vậy.

Kiếp trước cô cũng là trẻ mồ côi được tổ chức sát thủ nhận nuôi và được đào tạo thành sát thủ khét tiếng trong giới hắc đạo, cuộc sống ngày huấn luyện đêm chém gϊếŧ khiến cho cô cảm thấy mình dần mất đi nhân tính.

Ngày qua ngày, không đi huấn luyện thì cũng đi thực hiện nhiệm vụ, sau đó là những lúc trở về với bộ dạng thương tích đầy mình, nằm trong bóng tối tự ôm ấp trái tim đầy cô đơn và lạnh lẽo ấy, nó chán chường biết bao nhiêu.

Cho đến khi cô quyết định sẽ đi tìm lẽ sống cho riêng mình, quyết định rời xa cuộc sống của một quân cờ tử trong tay người khác, trong lúc thực hiện nhiệm vụ vụ cô đã cố tình dựng nên hiện trường rằng mình đã chết trong lúc làm nhiệm vụ để thoát ly khỏi tổ chức.

Cũng là lần đó khiến cô bị thương và được Tống trạch cứu giúp, cô sau đó đã thay tên đổi họ mà sống cuộc đời của mình.

Nhìn thấy những điều bày ra trước mắt. Đến bây giờ cô đã nhận ra mình có thể làm thêm vài việc khác,

'' Ngươi có muốn cùng ta gầy dựng lên một nơi tốt đẹp không? ''

Hàn Lam Nguyệt thần sắc cương nghị chính trực nhìn về phía Xài Hồ mà hỏi, cô đến bây giờ đã có cho mình một dự định riêng và một cánh tay đắc lực để trông cậy rồi,

'' Thuộc hạ nguyện hết lòng vì chủ tử ''

Xài Hồ ánh mắt cung kính hướng đến Hàn Lam Nguyệt mà cúi đầu hành lễ.

'' Rất tốt, ta đã chu toàn mọi thứ rồi, ngươi bây giờ hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt, bảy ngày sau ta sẽ có một việc giao cho ngươi làm. ''

'' Thuộc hạ tuân lệnh! ''

Xài Hồ rất chấp hành mệnh lệnh, ngay sau đó liền đi trị thương và nghỉ ngơi, phải có sức khỏe tốt mới có thể ở bên cạnh phò trợ cho vương phi được.

Đến lúc này trời cũng sắp vào giữa trưa. Hoàn cảnh của Xài Hồ lại khiến Hàn Lam Nguyệt như nhìn thấy chính bản thân mình vậy, tâm trạng cũng không được vui vẻ là mấy.

'' Bẩm vương phi, có Lưu quản gia đến ạ ''

Hàn Lam Nguyệt đang trong lúc mông lung suy nghĩ đến việc đời trước thì bị tiếng bẩm báo của nha hoàn canh của kéo về thực tại.

'' Cho vào ''

Hàn Lam Nguyệt khẽ thở ra một hơi, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, hai ngón tay giây vào nguyệt thái dương.

'' Nô tài tham kiến vương phi, vương phi vạn phúc an khang ''

Lưu quản gia khóm lưng hành lễ.

'' Lưu quản gia miễn lễ ''

'' Nếu ông đến là để xem xét tu sửa lại viện thì cứ nói với nha hoàn Tiểu Lan là được, ta không có yêu cầu gì ''

Hàn Lam Nguyệt nói.

'' Vâng, thưa vương phi, nô tài sẽ đi tu sửa ngay đây ''

Lưu quản gia cũng không nói nhiều, Tiểu Lan cũng đi theo quản gia để coi quản việc tu sửa lại đồ đạc.

Hàn Lam Nguyệt sau khi dùng xong bữa trưa thì muốn đi thăm Diệp Liên Hoa, cô đem rất nhiều thuốc bổ quý hiếm và điểm tâm đến Tây viện, nơi ở của Diệp Liên Hoa.

Khi đến thì Hạ An Vân cũng có mặt, các nàng cùng nhau hỏi thăm và trò chuyện một lúc thì có một vị khách không mời mà đến.

Liễu Như Yên một dáng vẻ yểu điệu thước tha, nụ cười tươi tắn nở trên môi bước vào.

'' Dân nữ tham kiến vương phi, diệp trắc phi, Hạ trắc phi ''

'' Miễn lễ ''

Hàn Lam Nguyệt cười thân thiện đi đến đỡ lấy Liễu Như Yên đứng dậy. Hai vị trắc phi đến giờ vẻ chán ghét đối với Liễu Như Yên đã lộ rõ ra mặt.

'' Vương phi và Diệp trắc phi đã đỡ hơn chưa ạ ''

'' Các muội ấy đã không sao rồi ''

Hàn Lam Nguyệt nói.

'' Tốt quá rồi, cũng may mọi chuyện đều là hiểu lầm, bây giờ thì đã không sao rồi. ''

Liễu Như Yên tỏ vẻ thâm tình mà trò chuyện. Mới hôm qua còn muốn chăm dầu vào lửa, hôm nay lại nói giọng tốt, đúng là giả nhân giả nghĩa.

'' Nhờ phúc của Liễu cô nương sâu dày, nên cả ba chúng ta đều chưa chết được! ''

Hạ An Vân liếc xéo đưa anh mắt như dao găm nhìn vào Liễu Như Yên.

'' Phải đó, Liễu cô nương đây là vừa đẹp người vừa đẹp lòng, người ta nói,,Tướng Tự Tâm Sinh,, nhìn đôi môi căng mọng tinh tế đó kìa, chắc là do kết nghiệp quá nhiều mà ra đấy...''1

Nghe lời nói trên của Diệp Liên Hoa khiến cho nụ cười tươi tắn của nàng ta chợt tắt ngủm và sự gượng gạo trên mặt cũng bắt đầu hiện rõ lên.

Hàn Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ đanh đá của hai vị trắc phi khi mắng người mà không nhịn được cười, thật là có chút đáng yêu.

'' Vậy ta tiêu nữ không làm phiền các vị nghỉ ngơi nữa, tiểu nữ xin cáo lui trước ạ ''

Liễu Như Yên biết nếu còn tiếp tục ở lại chỉ rước thêm ít lời cây đắng vào người, tốt nhất là nên đi.

'' Được, hôm nay đa tạ Liễu cô nương đã có lòng đến thăm hỏi, hai vị trắc phi hôm nay vì bị hoảng sợ nên tâm trạng không được tốt, mong Liễu cô nương đừng để trong lòng nhé ''

Hàn Lam Nguyệt từ tốn nói.

'' Vương phi quá lời rồi...vậy tiểu nữ xin phép đi trước... ''

Nói xong thì Liễu Như Yên quay bước đi ra khỏi cửa, vừa ra ngoài thì thần thái nhu mì yếu mềm ban đầu không còn nữa, thay vào đó là sự câm ghét đầy phẫn nộ.1

Chiếc khăn trên tay cũng sắp bị nàng ta vò nát, trong lòng thầm nghĩ một ngày không xa nàng ta sẽ trả lại hết những uất ức của ngày hôm nay.

- ------Buổi tối.

Sở Bắc Dực đang ngồi xem binh thư ở thư phòng, vừa cầm lên chén trà đưa lên miệng định uống thì hắn chợt dừng lại, ánh mắt đâm chiêu suy nghĩ một lát rồi lại uống vào một ngụm.

Sau nữa lại bất giác đưa tay lên sờ vào môi của mình, hắn vẫn chưa quên cảm giác của đêm hôm qua khi môi chạm môi với Hàn Lam Nguyệt, vậy mà hắn lại có phản ứng với nàng, không hề có một chút cảm kháng cự và giác ghê tởm như chạm vào những người khác, ngược lại còn có chút hưng phấn.1

Lúc này bên ngoài bỗng có tiếng cảnh báo vang lên.

'' Có thích khách! ''

'' Mau đuổi theo! ''