Trên mặt Mạnh Nhụy tràn ngập nụ cười hạnh phúc, cô ta nhớ lại, "Đừng nhìn bề ngoài anh ấy lạnh như băng, dáng vẻ không dễ ở chung, kỳ thật ở với anh ấy một thời gian dài sẽ nhận ra anh ấy vô cùng ấm áp và tỉ mỉ, anh ấy ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là một người theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng ở trước mặt chị, anh ấy lại là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời này. Khi chị bị cảm lạnh, anh ấy sẽ ở bên cạnh giúp chị uống thuốc, khi tâm trạng của chị không tốt anh ấy sẽ dỗ dành chị, chiều chuộng chị, hai người bọn chị đã làm hết tất cả mọi việc giống như một cặp vợ chồng thật sự, hai người bọn chị trao lần đầu tiên cho nhau, không chỉ mọi người nghĩ rằng sau này bọn chị sẽ kết hôn và sinh con với nhau, chính bản thân chị nghĩ như vậy, nhưng cảnh đẹp không lâu, giữa chị và anh ấy đã xảy ra một số chuyện, cho nên bọn chị chia tay, chị ra nước ngoài, những năm ở nước ngoài chị vẫn luôn nghĩ về anh ấy, dàng mấy năm để quên anh ấy nhưng vẫn không thể, vì vậy chị đã trở về, chị sẽ ở lại với anh ấy một lần nữa.”
Tô Dung Nguyệt nghe Mạnh Nhụy nói những lời này, cho tới bây giờ cô cũng không ngờ tới Lục Mộ Ngôn lại có một mặt như vậy, gia đình Lục Mộ Ngôn rất tốt, diện mạo đẹp trai, mọi cô gái ở trường học đều thích anh, nữ sinh theo đuổi anh không ít, nhưng anh là người lạnh như băng lại có khí thế cao ngạo, luôn là dáng vẻ mắt để trên đỉnh đầu, ai cũng không lọt vào mắt anh ấy được, thế nhưng không nghĩ tới lại đối xử với Mạnh Nhụy khác như thế. Tô Dung Nguyệt nghĩ trong lòng có lẽ là bởi vì Lục Mộ Ngôn thật lòng yêu Mạnh Nhụy, cho nên mới có thể có một mặt khác lạ như thế. Cô và Lục Mộ Ngôn ở bên nhau lâu như vậy, thế nhưng Lục Mộ Ngôn vẫn là một người đàn ông bá đạo, từ người đàn ông ấm áp hoàn toàn không có trên người Lục Mộ Ngôn.
"Chị Mạnh Nhụy, chị tới nói với tôi những lời này, là muốn quay lại với anh trai tôi, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với tôi chứ." Tô Dung Nguyệt sắc mặt bình tĩnh nhìn Mạnh Nhụy, bình thản nói.
Mạnh Nhụy thấy Tô Dung Nguyệt nghe cô ta nói xong chuyện cũ với Lục Mộ Ngôn, vẻ bình tĩnh trên mặt không phù hợp với tuổi tác khiến cô ta kinh ngạc, cô ta tiếp tục ôn hòa nói, "Dung Nguyệt, lần này chị trở về chính là muốn quay lại với anh trai em, chị nghe bạn bè của anh ấy nói, năm năm nay anh ấy chưa từng có bạn gái, chị nghĩ trong lòng anh ấy có lẽ vẫn có chị, bọn chị đã bỏ lỡ năm năm, chị không muốn bỏ lỡ anh ấy thêm một lần nữa.”
Tô Dung Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối trên mặt Mạnh Nhụy, trong lòng khẽ động, nếu thật sự giống như lời Mạnh Nhụy nói là Lục Mộ Ngôn thích cô ta, lúc đó cô có thể lợi dụng Mạnh Nhụy dời lực chú ý của Lục Mộ Ngôn sang chỗ cô ta, đến lúc đó cô có thể thoát khỏi Lục Mộ Ngôn.
"Chị muốn tôi giúp chị." Tô Dung Nguyệt hạ quyết tâm trong lòng, khẳng định nói.
Mạnh Nhụy nghe thấy Tô Dung Nguyệt nói, sắc mặt có chút vui mừng, cô ta kích động nói, "Dung Nguyệt, chị từng nghe ông nội Lục nói, năm năm qua chỉ có một người khác giới là em ở bên cạnh Mộ Ngôn lâu nhất, Mộ Ngôn đối với em cũng càng ngày càng tốt, chị nghĩ sau này em có thể ở bên cạnh Mộ Ngôn thay chị nói vài lời tốt, mặt khác nếu có thể, em cũng có thể nói hành tung của Mộ Ngôn cho chị biết, tạo cơ hội giúp bọn chị, Dung Nguyệt, chị Mạnh Nhụy hiện tại ở đây cảm ơn em trước.”
Tô Dung Nguyệt cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cô và Lục Mộ Ngôn rất tốt, hơn nữa còn tốt đến mức mỗi ngày cùng giường chung gối, làm chuyện nam nữ.
Mạnh Nhụy thấy Tô Dung Nguyệt không nói gì, cô ta có chút sốt ruột tiếp tục nói, "Dung Nguyệt, em yên tâm chỉ cần em giúp chị Mạnh Nhụy, sau này chị Mạnh Nhụy tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi, chúng ta sau này sẽ trở thành người một nhà.”
Tô Dung Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Mạnh Nhụy, rốt cục lạnh lùng mở miệng:
"Tôi giúp chị."