Tô Dung Nguyệt hai tay dùng sức vịn lấy tay vịn cầu thang, cái mông đầy đặn cong lên mặc cho người đàn ông kịch liệt đùa bỡn, thịt non mềm bên trong bị Lục Mộ Ngôn thao càng ngày càng tê dại, rất nhanh sau đó Tô Dung Nguyệt đã bị Lục Mộ Ngôn làm đến lêи đỉиɦ, nếu không phải Lục Mộ Ngôn dùng sức nắm lấy eo cô, chỉ sợ cô đã vô lực ngã xuống đất.
Lục Mộ Ngôn trước đó đã bắn tinh một lần trong nhà để xe, nhịn xuống được cảm giác ham muốn khi bị âʍ đa͙σ siết chặt khi người phụ nữ lên cao trào, rút cây dươиɠ ѵậŧ thô to của anh ra, ôm lấy người phụ nữ đi về phía căn phòng ngay trên cầu thang, Lục Mộ Ngôn ôm người phụ nữ đang thở hồng hộc vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen, tiếp tục dùng thế đó thao khô người phụ nữ trong lòng.
Tô Dung Nguyệt dù thế nào đi nữa thì cũng không thể tưởng tượng được bạn gái cũ của Lục Mộ Ngôn là Mạnh Nhụy lại đến trường tìm mình, Tô Dung Nguyệt và Tống Điềm Điềm đi từ ký túc xá ra khỏi khuôn viên trường thì lập tức nhìn thấy một chiếc xe thể thao Porsche màu đỏ tươi đậu ở bên cạnh hai người bọn họ, người trong xe hạ cửa sổ xuống, Mạnh Nhụy trang điểm ăn mặc theo phong trào cười thân thiện với Tô Dung Nguyệt, "Dung Nguyệt, dành chút thời gian nói chuyện với chị được không?”
Bởi vì Mạnh Nhụy đến, Tô Dung Nguyệt vốn dĩ đã đồng ý đi ăn cơm với Tống Điềm Điềm chỉ có thể lỡ hẹn, cô nói hôm khác sẽ ăn cơm với Tống Điềm Điềm sau.
Tô Dung Nguyệt và Mạnh Nhụy đi tới quán cà phê bên cạnh trường Tô Dung Nguyệt, trong quán cà phê cũng không có nhiều người, hai người bọn họ ngồi ở ngay gần cửa sổ, gọi hai ly cà phê.
Mạnh Nhụy nhìn người phụ nữ để mặt mộc ra đường nhưng vẫn xinh đẹp tinh xảo như tranh vẽ, trong mắt lóe lên một ánh sáng, cô ta mở miệng nói trước, "Dung Nguyệt, chúng ta cũng đã năm năm không gặp nhau rồi, bây giờ em xinh đẹp hơn trước kia nhiều, chị còn nhớ rõ khi đó chị và anh trai em ở cùng một chỗ, em vẫn là một cô bé không có gì đặc biệt, thật đúng là con gái lớn sẽ có nhiều sự thay đổi, càng thay đổi càng xinh đẹp.”
Mạnh Nhụy vẻ mặt ôn nhu nhìn Tô Dung Nguyệt trước mặt mà có chút hoài niệm nói.
Mạnh Nhụy là bạn gái cũ của Lục Mộ Ngôn, mọi người đều biết chuyện này, Tô Dung Nguyệt là con gái nuôi của nhà họ Lục, trên danh nghĩa là em gái của Lục Mộ Ngôn, chẳng qua bây giờ lại trở thành tình nhân của Lục Mộ Ngôn, sự thay đổi này đúng là khác nhau một trời một vực, trong lòng Tô Dung Nguyệt kỳ thật có chút chán ghét thân phận này.
"Chị Mạnh Nhụy, chị tìm tôi có chuyện gì không?" Cho dù Tô Dung Nguyệt đang chán ghét trong lòng, cũng không muốn gặp Mạnh Nhụy, nhưng nhiều năm qua cô đã luyện thành dáng vẻ bình tĩnh như nước.
Mạnh Nhụy ôn hòa cười cười, "Thật sự chị tới đây tìm em, là bởi vì anh trai của em.”
Tô Dung Nguyệt đã biết Mạnh Nhụy tới tìm mình là bởi vì Lục Mộ Ngôn từ lâu, dù sao, nói như thế nào đi nữa thì Lục Mộ Ngôn cũng là anh trai của cô, hơn nữa nếu không vì Lục Mộ Ngôn thì Mạnh Nhụy đến tìm cô làm gì chứ.
"Anh trai tôi sao?" Tô Dung Nguyệt cầm lấy tách cà phê trên bàn uống một ngụm, giả vờ có chút kinh ngạc nói.
Mạnh Nhụy có chút ngượng ngùng nhìn Tô Dung Nguyệt nói, "Dung Nguyệt, lúc chị và anh trai em học trung học, hai người bọn chị chính là người yêu, chị vẫn luôn thích anh ấy, muốn làm bạn gái của anh ấy, về sau anh ấy chủ động theo đuổi chị, lúc ấy chị vui mừng biết bao, chị không có chút lo lắng do dự lập tức đồng ý lời yêu của anh ấy, thời điểm đó bọn chị ở chung một chỗ vô cùng vui vẻ.”
Tô Dung Nguyệt ngồi ở chỗ đó nghe Mạnh Nhụy giải thích, trong lòng lại yên tĩnh giống như một đầm nước tù.