Lục Mộ Ngôn ngồi ở chỗ đó cũng không nói lời nào, cũng không nhìn Mạnh Nhụy, coi cô ta như không khí, Hướng Lan Nhất nhìn sắc mặt ông nội càng ngày càng không tốt, bà ấy đứng lên nháy mắt với Lục Mộ Ngôn và Tô Dung Nguyệt nói, "Nguyệt Nhi, con và anh trai con đi phòng bếp bưng chút hoa quả ra đây, nãy giờ không có cái gì để ăn.”
Trên bàn trà bày đầy đủ các loại hoa quả và điểm tâm, Tô Dung Nguyệt biết Hướng Lan Nhất muốn giải vây cho bọn họ, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cũng không có nói gì, Lục Mộ Ngôn túm lấy cánh tay Tô Dung Nguyệt lập tức đi vào phòng bếp, người hầu nhà họ Lục thấy sắc mặt cậu chủ nhỏ khó coi, tâm tình không tốt cũng không đi theo vào phòng bếp mà lo làm việc khác.
Vừa đi vào phòng bếp, Lục Mộ Ngôn đã ép Tô Dung Nguyệt đến bên cạnh bồn rửa rau, eo nhỏ của Tô Dung Nguyệt tựa lên gạch men lạnh như băng, cả cơ thể bị người đàn ông cao lớn vây quanh ở đó, Tô Dung Nguyệt nhìn sắc mặt khó coi của Lục Mộ Ngôn, lại nhìn cửa phòng bếp đang mở, cô ở trong phòng bếp có thể nghe thấy ràng tiếng Mạnh Nhụy và ông nội Lục lão đang nói chuyện bên ngoài, chuyện giữa Tô Dung Nguyệt và Lục Mộ Ngôn người trong nhà cũng không biết, sắc mặt cô bối rối nhìn Lục Mộ Ngôn, có chút khϊếp sợ nói, "Anh ơi, không nên làm như vậy, bị người ta nhìn thấy là xong đấy.”
Lục Mộ Ngôn cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn Tô Dung Nguyệt bị mình vây ở nơi đó nói, "Như thế nào, sợ bị người ta nhìn thấy, sợ bị người ta phát hiện ra quan hệ của chúng ta sao, Tô Dung Nguyệt đừng tưởng rằng anh không biết trong lòng em đang nghĩ cái gì, đùa giỡn dưới tầm mắt của Lục Mộ Ngôn anh, em không chịu nổi hậu quả đâu.”
Lục Mộ Ngôn nói từng câu từng câu đâm vào trái tim Tô Dung Nguyệt, làm cho trái tim đang đập của Tô Dung Nguyệt trong nháy mắt tăng tốc, Tô Dung Nguyệt giống như bị cởi sạch quần áo, trần trụi trước mặt Lục Mộ Ngôn, bị Lục Mộ Ngôn nhìn thấu.
"Anh ơi, em không hiểu anh đang nói cái gì." Tô Dung Nguyệt đè nén cảm xúc bối rối và khẩn trương trong lòng, đôi mắt xinh đẹp kia có chút ủy khuất nhìn Lục Mộ Ngôn sắc mặt không tốt.
Lục Mộ Ngôn cười lạnh một tiếng nói, "Tô Dung Nguyệt, có phải em cảm thấy ông nội gán ghép anh và Mạnh Nhụy lại với nhau, là em có thể chạy trốn khỏi anh hay không, em nằm mơ đi, đừng tưởng rằng anh không biết em đang suy nghĩ cái gì, hôm nay anh nói lời này, cho dù sau này Lục Mộ Ngôn anh kết hôn sinh con, Tô Dung Nguyệt em vẫn là người phụ nữ của anh, tốt nhất em nên cầu nguyện anh không nên kết hôn, nếu không đến lúc đó Tô Dung Nguyệt em chính là tình nhân của Lục Mộ Ngôn anh.”
Lục Mộ Ngôn từng chữ từng chữ gϊếŧ chết trái tim cô, khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một của Tô Dung Nguyệt giống như gương sắp vỡ vụn bắt đầu chậm rãi nứt ra, Tô Dung Nguyệt dùng hết lý trí khống chế bản thân, tự nhủ xúc động là ma quỷ, trong thời gian nhanh nhất cô lại khôi phục được dáng vẻ bình tĩnh như nước kia, hai mắt Tô Dung Nguyệt nhìn thẳng vào Lục Mộ Ngôn đang nhìn về phía mình, "Anh ơi, anh hiểu lầm ý của em rồi, em chưa từng nghĩ tới như vậy, mấy năm nay anh đối xử với em rất tốt, làm sao em có thể nghĩ tới việc thoát khỏi anh chứ.”
Ánh mắt của người phụ nữ rất xinh đẹp, giống như hoa đào nở rộ mê hoặc lòng người, đôi mắt xinh đẹp kia một khi ẩn chứa tình cảm nhìn người khác sẽ làm cho người đó sinh lòng thương hại, huống chi Tô Dung Nguyệt hôm nay nhìn Lục Mộ Ngôn với ánh mắt chân thành như vậy, làm cho Lục Mộ Ngôn vốn đang ở bên bờ vực tức giận lập tức sửng sốt, anh cẩn thận nhìn Tô Dung Nguyệt, muốn xác định xem có phải cô đang nói dối lừa gạt mình hay không, nhưng anh nhìn một lúc lâu, Tô Dung Nguyệt vẫn là dáng vẻ như cũ, chẳng lẽ trong lòng Tô Dung Nguyệt thật sự nghĩ như vậy sao.