Ông nội Lục đối với chuyện kết hôn của đứa cháu trai này vô cùng sốt ruột, Lục Mộ Ngôn năm nay đã 28 tuổi, ngay cả bạn gái cũng không có, mấy năm nay ngoại trừ em gái Tô Dung Nguyệt ra, bên người ngay cả một người bạn khác giới cũng không có, mắt thấy anh sắp ba mươi, ông nội Lục gấp đến độ dậm chân, mấy người bạn bằng tuổi ông ấy, cháu chắt đã chạy đầy sân, còn ông ấy thì ngay cả cháu dâu cũng chưa có, huống chi là chắt nội.
“Dung Nguyệt, vẫn là cháu hiểu chuyện, biết đã lâu không về nhà thăm ông nội, cố ý về nhà một chuyến, không giống tên bạch nhãn lang nào đó!" Vẻ mặt ông nội Lục vui mừng nhìn Tô Dung Nguyệt nhu thuận hiểu chuyện, lúc nhìn về phía Lục Mộ Ngôn thì trợn trắng mắt tỏ vẻ bất mãn.
Mẹ Lục Mộ Ngôn nhìn ông nội Lục bất mãn với Lục Mộ Ngôn thì vội vàng hòa giải: "Bố, trong lòng Mộ Ngôn đang nghĩ đến bố, mấy ngày trước còn nói với con phải chờ Dung Nguyệt làm luận văn xong rồi cùng nhau trở về thăm bố đấy.”
Lục Mộ Ngôn dù sao cũng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Lục, ông nội Lục làm sao có thể thật sự tức giận với anh ta chứ, cũng chính là bởi vì Lục Mộ Ngôn không mang về nhà cho ông ấy một đứa cháu dâu, không sinh cho ông ấy một cháu trai gấp mà thôi!
Ông nội Lục có chút ngạo kiều nhìn Lục Mộ Ngôn một cái, lại nhìn về phía Mạnh Nhụy ngồi ở một bên, hiền lành nói "Tiểu Nhụy à, vừa rồi không phải cháu còn nhắc tới Tiểu Ngôn, nói chuyện quá khứ của cháu và Tiểu Ngôn, sao Tiểu Ngôn vừa trở về thì cháu lập tức không nói lời nào nữa thế, thẹn thùng sao!”
Mạnh Nhụy nghe thấy ông nội Lục nói thế, khuôn mặt tinh xảo càng lúc càng đỏ lên, ánh mắt ái mộ của cô ta liếc nhìn người đàn ông ngồi ở chỗ đó càng ngày càng thành thục tuấn lãng sau đó thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng nhỏ giọng hờn dỗi: "Ông nội Lục.”
"Ha ha ha, Tiểu Ngôn nói chuyện với Tiểu Nhụy nhiều hơn đi, trước kia hai đứa có quan hệ thân mật như vậy, bây giờ Tiểu Nhụy đã trở về, hai đứa nhiều năm không gặp nhất định có rất nhiều điều muốn nói." Ông nội Lục nhìn ra được Mạnh Nhụy thích cháu trai của mình, hơn nữa trước kia hai người còn là người yêu của nhau, cho nên ông nội Lục hy vọng hai người có thể ở cùng một chỗ, nếu như vậy thì không quá hai năm là ông ấy có thể ôm chắt rồi, ngồi ở chỗ đó tác hợp cho Lục Mộ Ngôn và Mạnh Nhụy.
Lục Mộ Ngôn từ nhỏ đến lớn chính là một người không dễ ở chung, chỉ là tiếp nhận công ty nhiều năm nên sự tàn ác cũng thu liễm rất nhiều, trở nên trầm ổn hơn, nhưng sự tàn bạo của anh vẫn còn tồn tại ở trong xương, anh ngồi ở chỗ đó sắc mặt tuấn lãng trở nên lạnh lùng, lời nói càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận, "Ông nội, cháu và cô Mạnh không quen biết, không có gì để nói với cô ta.”
Ánh mắt Lục Mộ Ngôn lạnh lùng giống như băng tuyết liếc mắt nhìn người phụ nữ rồi thu hồi ánh mắt, chỉ là liếc mắt một cái chứ không muốn nhìn Mạnh Nhụy nhiều, Mạnh Nhụy ở một bên nghe thấy lời Lục Mộ Ngôn nói, sắc mặt ngay lập tức biến từ đỏ thành trắng, giống như một cái bảng màu, xấu hổ ngồi nguyên tại chỗ.
Lục Mộ Ngôn từ nhỏ đến lớn đều rất độc miệng, Tô Dung Nguyệt ngồi bên cạnh người đàn ông vẫn không nói gì, nhìn về phía Mạnh Nhụy, nhìn thấy sắc mặt Mạnh Nhụy lúc đỏ lúc trắng, rất khó coi, trong lòng ít nhiều có chút đồng cảm với Mạnh Nhụy, trước kia qua lại với Lục Mộ Ngôn có bao nhiêu năng lực chịu đựng, chịu đựng Lục Mộ Ngôn độc miệng nhạo báng.
"Cháu, cháu là một thằng nhóc hỗn láo, mau nhận lỗi với Tiểu Nhụy đi." Ông nội Lục nghe thấy Lục Mộ Ngôn nói không nể tình như vậy, tức giận đến nỗi râu muốn bay lên, nó nói như vậy, cô gái nào còn nguyện ý qua lại với nó nữa.