“Tao gϊếŧ mày!”
Sau khi nghe được chân tướng cái chết của con trai, cha Lý như phát điên tóm lấy cái cuốc dựng trong góc phòng lao đến muốn bổ vào Trương Tài Tuấn.
Mẹ Lý và bà nội của Lý Văn Đức ban nãy nghe thấy tiếng động chạy ra biết được đầu đuôi câu chuyện cũng ngã ra đất khóc lóc thê thảm.
“Lý ca!” Trương Thành Nghĩa vội chạy đến ngăn cha Lý lại, gấp gáp nói: “Tài Tuấn đương nhiên có tội, nhưng tội nó không đáng chết.”
“Nó hại chết con trai tôi, nó đáng chết!” Mắt cha Lý long lên sòng sọc, hốc mắt đỏ quạch như sắp nứt ra. Ông liên tục xô đẩy Trương Thành Nghĩa, muốn đến gần Trương Tài Tuấn cho bằng được.
Trương Tài Tuấn bò lết trên sàn, ôm đầu khóc rống. Trương Thành Nghĩa cũng thấy mắt cay cay, nếu đổi vị trí của hai người cho nhau thì có khi chú ta còn phản ứng kịch liệt hơn. Nhưng mà… chú ta cũng là một người cha, cho nên dù có áy náy thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể trơ mắt đứng nhìn người ta hành hung con mình.
Bỗng nhiên giữa lúc hai bên đang giằng co thì ngọn cờ trắng trước bàn thờ không có gió mà lại cuộn lên. Cố Cửu nhìn sang thấy một quỷ hồn trong suốt xuất hiện trong góc phòng.
“Lý Văn Đức?” Cố Cửu nhìn quỷ hồn vừa đến gọi một tiếng.
Quỷ hồn nọ lập tức kinh ngạc nhìn Cố Cửu, chần chừ một lát mới mở miệng: “Ngài…ngài nhìn thấy tôi sao?”
Cố Cửu gật đầu khẳng định: “Tôi thấy cậu.”
Những người trong phòng thấy Cố Cửu bỗng nói chuyện với không khí thì khựng lại. Trương Tài Tuấn ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Lý Văn Đức đứng trong góc phòng liền sợ đến mức hồn phi phách tán, cậu ta hét ầm lên, dùng cả tay lẫn chân mà bò trốn ra phía sau lưng cha mình.
“Ngài đang nói chuyện với ai vậy?” Cha Lý nhìn theo hướng Cố Cửu đang nhìn nhưng đáng tiếc rằng ông không thấy được gì cả, cũng không cảm giác được. Ông tràn trề hi vọng hỏi Cố Cửu: “Có phải là Văn Đức đấy không?”
Cố Cửu nói phải, thế là cha Lý không nhịn được nữa, mếu máo khóc không thành tiếng.
Cố Cửu nhìn thấy vậy không đành lòng, cậu quay lại nói với tất cả mọi người: “Tôi có thể cho các vị gặp Lý Văn Đức lần cuối, ai bằng lòng gặp cậu ấy thì qua đây.”
Người nhà họ Lý dĩ nhiên vội vàng nhào đến vây quanh Cố Cửu, mấy người nhà họ Trương hơi chần chừ một lát nhưng rồi cũng bước theo qua.
Ban đầu Lý Văn Đức còn chưa hiểu lắm, trước đây chỉ có mấy người Trương Tài Tuấn nhìn thấy cậu, cậu đi tới đi lui trong thôn đã một thời gian nhưng không ai phát hiện ra cậu hết, kể cả cha mẹ và ông bà nội, bây giờ nghe Cố Cửu nói có thể giúp cả nhà gặp mặt lần cuối cậu bèn ngẩn ra một chốc rồi tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng.
Nếu Lý Văn Đức hỏi Cố Cửu thì sẽ được giải thích rằng sở dĩ không ai nhìn thấy cậu là vì linh hồn của cậu chưa đủ mạnh. Cậu đả thương người ta nhưng không hại đến mạng người nên sức mạnh linh hồn đủ để giữ tỉnh táo nhưng không đủ mạnh để khiến cho người sống có dương khí dồi dào nhìn thấy. Về phần Trương Tài Tuấn, bọn họ nhìn thấy là do có liên hệ nhân quả với cậu.
Thiệu Dật bấm tay niệm chú: “Trời xanh đất tỏ, âm đυ.c dương trong. Mở pháp nhãn, âm dương rõ ràng. Cấp tốc nghe lệnh!”
Niệm xong, Thiệu Dật búng tay một cái, một cơn gió lành lạnh phất qua mắt từng người một, đợi bọn họ mở mắt ra thì trước mắt không ai khác chính là Lý Văn Đức vốn đã qua đời.
Người nhà họ Trương thì giật mình sợ hãi, người nhà họ Lý thì mừng mừng tủi tủi.
Cố Cửu và Thiệu Dật tránh qua một bên chừa không gian cho người nhà họ Lý nói chuyện với Lý Văn Đức, đợi bọn họ bớt cơn kích động rồi Cố Cửu mới cất tiếng hỏi:
“Lý Văn Đức, cậu vốn định xử lý Trương Tài Tuấn thế nào?”
Lý Văn Đức hiển nhiên vẫn còn oán người góp phần hại chết mình cho nên trả lời ngay không hề nể nang gì. Cậu đáp gọn lỏn: “Làm cậu ta bị câm.”
Lúc Lý Văn Đức còn sống thường xuyên bị bọn Tiết Minh trêu cợt chế giễu, bây giờ cậu chết rồi, cậu cũng bắt bọn họ phải nếm trải cảm giác bị đùa giỡn. Mỗi khi cậu bắt tay vào trả thù ai thì sẽ ép người đó phải chạy, phải trốn, dẫn dắt bọn họ đến chính nơi mình đã bỏ mạng rồi mới ra tay thực hiện trừng phạt cuối cùng.
Còn vì sao không gϊếŧ người ấy hả? Đúng như Cố Cửu suy đoán, khi nhìn thấy bốn người họ nhẫn tâm che đậy sự thật về cái chết của mình, lại thấy người nhà mình đau đớn khổ sở, Lý Văn Đức đã vô cùng phẫn nộ. Cậu cảm thấy cái chết của cậu sẽ khiến cho người nhà sống trong buồn tủi suốt quãng đời còn lại, nếu để cho mấy người Trương Tài Tuấn chết ngay thì hời cho bọn họ quá, cứ để cả đám cùng bị giày vò đến chết đi, như vậy mới thỏa được cơn giận của cậu.
So với Tiết Minh và Trương Thiên Lộc gần như bại liệt, Ngô Chí Nghiệp què chân mù mắt thì hình phạt bị câm của Trương Tài Tuấn vẫn còn nhẹ nhàng. Kết quả như vậy là vì Lý Văn Đức nể tình lúc đó cậu ta có lên tiếng ngăn cản, tuy không kiên định đến cùng nhưng dù sao cậu ta cũng là người duy nhất còn có lương tâm. Trương Tài Tuấn không tự mình nhúng tay vào, cũng là người cất công lên núi rồi phát hiện ra thi thể của Lý Văn Đức đầu tiên. Xét cho cùng thì Trương Tài Tuấn chỉ là thấy chết mà không cứu, so với hai người trực tiếp ra tay và Ngô Chí Nghiệp nhiệt tình ủng hộ thì vẫn chưa đến nỗi không thể tha thứ.
Cố Cửu hỏi: “Sau đó thì sao? Sau khi trả thù rồi cậu định làm gì?”
Lý Văn Đức ngơ ngác lắc đầu. Thật ra cậu cũng không biết, cậu đã chết, người nhà thì không nhìn thấy cậu, chắc cùng lắm thì cậu sẽ đi theo họ, ngày ngày ở bên cạnh nhìn họ sinh sống, rồi từ từ chờ đợi một ngày nào đó mình thực sự biến mất, không còn trên cõi đời này nữa.
Cố Cửu thở dài chỉ ra cho Lý Văn Đức thấy hoàn cảnh neo đơn mà cha Lý và mẹ Lý sắp sửa phải đối mặt, không có ai chăm lo tuổi già, chẳng may có ốm đau bệnh tật cũng không ai hay biết.
Dù sao thì Lý Văn Đức vẫn là cậu thanh niên ngoan ngoãn hay thẹn thùng trước kia, chỉ là trong lòng có oán hận nên mới ra tay báo thù ác liệt, bây giờ thấy Cố Cửu nói có lý, nghĩ đến tương lai không mấy sáng sủa của gia đình mình cậu liền lo lắng hỏi: “Vậy…tôi phải làm sao bây giờ?”
Cố Cửu chỉ vào Trương Tài Tuấn nãy giờ vẫn còn ôm đầu ngồi gục trên sàn, nói: “Chẳng phải ở đây có sẵn một người rồi sao? Cậu cứ bắt cậu ta chuộc tội bằng cách thay cậu chăm lo cho người nhà, gửi phí dưỡng già, lui tới thăm nom cha mẹ ông bà cậu. Vậy là vẹn cả đôi đường.”
Cha Lý không đồng ý, ông la lên: “Tôi không cần nó chăm! Nó hại chết con tôi, tôi muốn nó đền mạng!”
Cố Cửu không thể không nhắc nhở ông: “Việc này nếu có báo lên quan phủ thì cùng lắm cậu ta chỉ bị khép vào tội thấy nguy không báo rồi bị phạt gậy mà thôi, không phải đền mạng.”
Ở thời hiện đại Cố Cửu từng sống thì pháp luật đã nghiêm minh rõ ràng hơn, kẻ thấy người khác gặp nguy hiểm mà bỏ mặc hay không tố giác tội phạm đều sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Tuy nhiên đây là thời cổ đại, luật pháp còn chưa kiện toàn nên không thể nào đòi hỏi hơn được.
Cha Lý nói ngang: “Không cần quan phủ, tôi tự mình gϊếŧ nó!” Vừa nói xong ông lại muốn đi nhặt cái cuốc.
Cố Cửu lại nói: “Trước không nói đến chuyện gϊếŧ người là phạm pháp, tôi nói cho bác hay, sau khi chết bác phải xuống địa ngục chịu phán xét, đền hết tội rồi mới được đi đầu thai. Cố ý gϊếŧ người là tội nặng, hình phạt sẽ không dễ chịu đâu. Người sống có pháp luật của người sống, kẻ chết có quy tắc của kẻ chết.”
Câu cuối cùng là Cố Cửu nhìn vào Lý Văn Đức mà nói. Cậu vốn rất thông cảm cho hoàn cảnh của Lý Văn Đức, cũng may là cậu ấy không có mất lý trí mà lấy mạng người, nếu lỡ gϊếŧ người thì dù có triệt tiêu nhân quả rồi vẫn bị phán là có tội, không có việc gì dính đến mạng người mà nhẹ nhàng cả.
“Cha.” Lý Văn Đức tiến lên muốn nắm tay cha mình, nhưng cậu là linh hồn trong suốt, cũng không đủ mạnh để chạm vào người sống, bàn tay của cậu xuyên qua bàn tay của cha Lý. Cậu cụp mắt, thở dài nói: “Cha, cha nhìn xem, bây giờ con thành thế này rồi. Sau này con không làm tròn đạo hiếu với cha mẹ ông bà được nữa. Thôi thì cứ làm như lời các vị đạo trưởng nói, để Trương Tài Tuấn thay con đi.”
“Văn Đức…” Cha Lý rơi nước mắt, mếu máo nói: “Cha mẹ đi không nổi nữa thì bò đi, tìm chỗ nào đó nằm chờ chết, không cần nó nuôi dưỡng gì hết.”
Lời này quả thật quá giày xéo tâm can, sao Lý Văn Đức có thể chịu được. Cậu đã trải qua việc sinh tử nên nhanh chóng trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn cậu được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, có nhiều lúc cảm thấy bị gò bó trói buộc, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy biết ơn cha mẹ, dù họ quan tâm sai cách nhưng cũng xuất phát từ lòng yêu thương. Trước đây cậu chỉ một lòng muốn trả thù không suy xét đến, nay đã nhận ra thì phận làm con cũng nên nghĩ cho cha mẹ già. Chưa kể đến việc trả thù thì sảng khoái thật, nhưng nhà họ Trương ban đầu có thể vì áy náy nên đành chấp nhận, nhưng rồi năm này qua tháng nọ phải chăm sóc cho đứa con trai tàn tật thì rất có thể sự áy náy đó sẽ dần dần biến thành thù hận. Anh hận con tôi hại chết con anh, tôi hận con anh hại con tôi bị câm, ăn cơm tù. Khi đó hai nhà trở mặt với nhau rồi cả đời không qua lại, chẳng có gì tốt cả.
Cuối cùng người nhà họ Lý được Lý Văn Đức hết lời khuyên giải an ủi nên đã đồng ý với đề nghị chu cấp của nhà họ Trương.
Người nhà họ Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần chịu thương lượng là được.
Đã quyết định xong việc cấp dưỡng, bây giờ việc còn lại là việc riêng của hai nhà Trương, Lý. Cố Cửu và Thiệu Dật đi ra cửa đứng, chờ bọn họ thỏa thuận chi tiết tiền nong.
Gần đây nhà họ Lý có tang nên ngày nào cũng vang lên tiếng khóc tỉ tê. Người dân thôn Nam Hà lúc đầu còn thương xót đồng cảm, bây giờ nghe riết quen nên không thèm để ý nữa, vừa rồi nhà họ ầm ĩ như vậy mà cũng không có ai chạy qua xem thử.
Cố Cửu đứng tựa vào khung cửa, nhìn mép cỏ dại khô quắt bò dọc theo bờ tường, thấy việc nhà người mà nghĩ đến nhà mình. Cậu đang nghĩ đến không biết sau này mình và sư huynh sẽ dưỡng già thế nào đây.
Trước đây Cố Cửu từng nghĩ tới việc đợi về già rồi sẽ nuôi mấy nhóc sơn mị, cho chúng nó vui đùa xung quanh để tuổi già đỡ nhàm chán, hoặc có thể để chúng nó giúp mấy việc đun trà rót nước gì đó cho hai ông lão lọm khọm, chẳng phải mấy con sơn mị ở chỗ của người câm Trương muốn bắt cô nương Phương Bích Xảo về làm vợ còn có thể thổi kèn xô na góp vui đấy sao?
Nhưng mà sơn mị nhỏ tuổi rất chậm lớn, ví dụ như mấy con sơn mị lần đó bọn họ gặp phải chỉ có thể xem như con nít hai ba tuổi. Muốn đợi đến khi bọn chúng lớn đến ngang tầm trẻ con mười tuổi của con người thì cần đến mười mấy năm, nếu đợi đến già rồi mới nuôi thì e là không kịp, Cố Cửu không muốn bóc lột sức lao động của trẻ em đâu.
Nghĩ đến đó, Cố Cửu cúi đầu nhìn Tiểu Đệ đang ngồi xổm bên chân mình, hỏi: “Tìm cho nhóc mấy đứa con nít nuôi nha?”
“Meo?” Tiểu Đệ thắc mắc ngửa đầu nhìn lại Cố Cửu.
“Con nít nào?” Thiệu Dật đứng bên cạnh nghe thấy bèn hỏi.
“Sơn mị á.” Cố Cửu hơi ngượng ngùng, khẽ nói: “Thì…chẳng phải tụi mình đã…”
Hai người đàn ông như bọn họ ở với nhau thì chắc chắn đời này sẽ không có con cái, Cố Cửu cảm thấy cứ nuôi mấy đứa nhóc trước, sau này nếu có thu được đồ đệ thì có thể giao đồ đệ cho bọn chúng coi chừng nữa. Sơn mị tuy là âʍ ѵậŧ nhưng nếu theo đạo sĩ bắt quỷ thì sẽ càng có lợi thế vì bọn chúng không hề sợ âm khí.
Thiệu Dật không phản đối, nhưng cũng khẽ nhíu mày suy nghĩ: “Sơn mị không dễ nuôi.”
Sơn mị là do linh khí ở trong núi ngưng tụ lại biến thành, vì vậy thức ăn chính của chúng nó cũng là các thể năng lượng. Sau khi chúng lớn lên có ý thức thì có thể sẽ cắn nuốt đồng loại để gia tăng sức mạnh, những sơn mị như vậy thường rất hung hăng. Trường hợp như vậy không phải hiếm, ví dụ như con sơn mị từng có ý định câu hồn của Cố Cửu khi còn bé. Bây giờ Cố Cửu muốn nuôi sơn mị thì chắc chắn không thể để bọn chúng lớn lên theo cách đó. Thật ra Đạo gia cũng có phương pháp tu luyện riêng cho âʍ ѵậŧ, nhưng nếu tu luyện theo cách này thì bọn chúng sẽ càng chậm lớn.
“Vậy thì từ từ nuôi thôi.” Cố Cửu nói xong bèn cúi người bế Tiểu Đệ lên vuốt vuốt đầu nó. Thật ra nguyên nhân cậu ít khi làm người giấy một phần là vì Tiểu Đệ. Tiểu Đệ thông linh, dường như nó có thể phân biệt rõ ràng từng nhóc người giấy một. Người buồn rầu mất mát vì mấy bé người giấy mất đi không chỉ có một mình Cố Cửu mà còn có Tiểu Đệ vốn vô cùng nhạy cảm.
Mỗi ngày hai sư huynh đệ Cố Cửu bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia, Tiểu Đệ đi theo bọn họ không rời nhưng có khi họ không để ý hết được cảm xúc của nó, nếu nuôi thêm hai nhóc sơn mị thì Tiểu Đệ sẽ có bạn chơi cùng. Cố Cửu còn nhớ rõ lần đó cậu giao cho Tiểu Đệ “giáo dục” lại hai con sơn mị bắt được, tuy Tiểu Đệ suốt ngày vo nắn bọn chúng đủ hình đủ kiểu nhưng chưa bao giờ thực sự làm tổn thương đến chúng.
Thiệu Dật nói: “Vậy hôm nào chúng ta vào núi chọn bắt hai đứa theo.”
Bên này bọn họ vừa quyết định xong chuyện nhà thì bên kia hai nhà Trương, Lý cũng vừa thương lượng xong.