Thập Niên 70: Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 13: Chị em gái (3)

Sở dĩ Tần Nhu muốn gả cho đoàn trưởng Dương, là vì cô hy vọng có thể chiếu cố cho cả gia đình nhà chị, để cuộc sống của gia đình bọn họ được tốt hơn.

"Sau này em đừng làm ra loại chuyện ngu ngốc đó nữa, cũng may là em không gả qua." Tần Miên cũng không muốn em gái mình lấy hạnh phúc làm trò đùa.

Tần Nhu gật đầu, đồng ý nói: “Chị, em sẽ không ngu ngốc như vậy nữa đâu."

Tần Miên thở dài nói: "Đều tại chị liên lụy em."

Bây giờ nhà cô ấy bị coi là thành phần không tốt, làm chậm trễ em gái ruột lập gia đình.

“Chị đừng có nói vậy, nếu không có chị và anh rể thu nhận em, cũng không biết cuộc sống bây giờ của em sẽ thế nào đâu."

"Chị em gái với nhau, em nói những lời này làm gì?" Lúc Tần Nhu nói ra những lời này, trong lòng cô ấy vừa ấm áp lại vừa đau lòng, lúc trước cô có ký ức của nguyên chủ, cũng thừa kế một phần tình cảm của cô ấy.

Tần Nhu rất gắn bó với chị gái chị Tần Miên.

Trước khi xuyên qua, cha mẹ của Tần Nhu đã ly dị từ sớm, mỗi người đều có gia đình riêng của mình, cô sống với bà ngoài, sau này bà ngoại qua đời, cha mẹ ruột của cô đều không quan tâm đến cô, kể từ đó Tần Nhu sống một thân một mình.

Bà ngoại để lại cho cô mấy căn phòng cũ, mới đầu cũng không có giá trị gì, cô giữ lại cho thuê lấy tiền. Bởi vì tình cảm với bà ngoại, cô vẫn luôn giữ lại nhà không bán, sau đó đập đi xây lại thành mấy căn phòng, về sau nữa giá nhà đất ở Thâm Quyến tăng cao ngất ngưởng, cô biết không nên khoe giàu ra, vẫn giữ nguyên cuộc sống bình thường đơn giản, thu chút tiền nhà, làm giáo viên.

Tuy không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng là người tứ cố vô thân, năm nào cũng đón giao thừa một mình.

Hiện tại cô xuyên tới thập niên bảy mươi, tuy là thiếu ăn thiếu mặc, nhưng lại có thêm mấy người thân quan tâm đến mình.

Thôi cứ tùy theo hoàn cảnh, dù thế nào vẫn phải sống tốt.

"Em gái, tại sao giọng nói của em lại thay đổi vậy?"

“Chị à, khoảng thời gian này em đang luyện tiếng phổ thông." Tần Nhu tiêm liều thuốc dự phòng trước cho chị gái Tần Miên, tiện thể cũng giải thích tại sao mình lại đột nhiên luyện giọng: “Em muốn thi vào làm phát thanh viên đài radio."

Đây là đường lui thích hợp nhất với Tần Nhu sau khi cô suy đi nghĩ lại. Phát thanh viên được coi là công việc tốt ở thời đại này, công việc cũng thoải mái hơn nhiều so với làm ở đoàn văn công, không cần phải chạy ngược chạy suôi, chỉ cần ngồi ở trong phòng đọc bản thảo, tiền lương cũng cao, là công việc khiến người người hâm mộ.

Tần Nhu tốt nghiệp ngành sư phạm, chuyên ngành của cô có yêu cầu khá cao về tiếng phổ thông.

Ngoài ra, hồi đi học đi làm, cô cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực phát thanh và dẫn chương trình này, chỉ cần cố gắng phấn đấu, cô nghĩ mình có thể thi đỗ vào làm phát thanh viên ở thời đại này.

"Phát thanh viên đài phát thanh? Được đấy! Giọng nói em rất hay, chắc chắn sẽ thi đỗ!" Ở thời đại này, nghề phát thanh viên nổi tiếng là không dễ thi, nhưng chị gái Tần Miên lại không đả kích lòng tự tin của cô, còn khích lệ cô mấy câu: “Chị cảm thấy hiện tại em nói chuyện càng ngày càng êm tai hơn."

Hai chị em cùng nhìn nhau cười.

"Tần Miên, em gái cháu tới chơi đó hả?" Một bà thím mặc bộ đồ màu xanh da trời đi từ ngoài cửa vào, bà ta vừa vào nhà bà ta đã nhìn chằm chằm vào Tần Nhu, quan sát cô từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn chằm chằm vào một miếng thịt.

Nhìn thấy bà ta tới, nụ cười trên môi Tần Miên dần phai đi.

Bà thím không thèm coi mình là khách, oang oang miệng nói: “Thím đã sớm bảo giới thiệu em gái cháu cho cháu trai lớn nhà thím rồi, gả cho thằng cháu trai nhà thím mặt nào cũng hơn làm mẹ kế cho người ta?"

"Đúng lúc em gái cháu tới đây, ngày mai đi theo thím gặp cháu trai lớn của thím đi!!"