Thập Niên 70: Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 12: Chị em gái(2)

Trần Quyên Quyên là con gái lớn của Tần Miên, năm nay bảy tuổi, bên cạnh còn có cậu em trai sinh đôi Trần Cảnh Hoa, hai đứa trẻ cũng rất vui khi thấy dì nhỏ tới.

Bởi vì dì nhỏ tới, hôm nay trong nhà sẽ có thịt ăn.

Tần Miên không có người thân nào khác ở tỉnh Liêu này, chỉ có mỗi đứa em gái ruột, mỗi lần em gái ruột tới, dù thế nào cô ấy cũng phải làm mấy món ngon chiêu đãi cô.

Tần Nhu cũng chỉ có mỗi người chị ruột ở tỉnh Liêu, mỗi lần được nghỉ, cô đều tới nhà chị, anh rể chơi. Cuộc sống ở nhà họ Trần không được tốt cho lắm, một tháng cũng chỉ có một hai ngày được cải thiện bữa ăn. Vì vậy, những ngày Tần Nhu đi tới nhà họ Trần, trở thành ngày nhà chị anh rể cải thiện bữa cơm.

Ước định này đã được thiết lập từ lâu, bọn trẻ thông minh đã sớm nắm bắt ước định này.

Tần Nhu uống nước do cháu gái nhỏ rót cho, lấy một túi kẹo bơ cứng hình thỏ trắng từ trong túi xách ra đưa cho hai đứa trẻ.

Trần Quyên Quyên cầm lấy hai viên kẹo: “Cháu lấy cho em ăn!"

Nhìn thấy kẹo, Tần Miên trợn mắt nhìn Tần Nhu: "Ai bảo em tiêu tiền vào những thứ này."

“Cho bọn trẻ ngọt miệng thôi, chị cũng ăn đi." Tần Nhu bóc lớp vỏ giấy ra, đút viên kẹo đến bên miệng Tần Miên.

Tần Miên đành phải mở miệng văn kẹo, hương sữa ngọt ngào dần tản ra trong miệng, tuy cuộc sống quá khổ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mấy phần ngọt ngào.

Cô ấy tăng nhanh động tác trong tay, cười tự giễu nói: "Ăn kẹo, quét phân, thơm thối xen lẫn nhau."

"Hôm nay lại tới nữa à? Anh rể đâu?"

"Ở trong phòng, đang chăm sóc cho cha chồng." Tần Miên rũ thấp mi mắt xuống, không muốn nói đến những chuyện này.

Tần Nhu cũng không hỏi lại nữa.

Chị cô Tần Miên gả cho một gia đình trí thức, anh rể Trần Miễn là giáo viên dạy nghề, cha chồng của Tần Miên lúc trước cũng là giáo viên dạy trong một trường đại học ở Tân Thành, bây giờ bị đánh thành lão cửu thối, cả gia đình bị hạ phóng đến sống trong nông trường.

Tần Nhu và chị Tần Miên đều là người Tứ Xuyên, cha ruột của các cô mất sớm, không bao lâu sau mẹ ruột các cô cũng tái giá cho người đàn ông khác. Lúc đó, Tần Nhu còn nhỏ, mẹ cô chỉ dẫn theo Tần Nhu bảy tám tuổi gả qua.

Tần Miên ở lại nhà ông bà nội cùng hai người anh em khác, tình cờ có một lần, Tần Miên trẻ tuổi xinh đẹp gặp chàng trai Trần Miễn tới miền nam gặp bạn tốt, sau đó hai người kết hôn, Tần Miên đi theo Trần Miễn gả đến tỉnh Liêu.

Tần Nhu đi theo mẹ ruột tái giá, có cha dượng, cha dượng còn có hai đứa con trai, cô thường xuyên bị bọn họ bắt nạt, cũng dần dưỡng thành tính tình đanh đá.

Ở nhà cha dượng, mới đầu cô còn có thể miễn cưỡng sống qua ngày, đến khi Tần Nhu mười hai mười ba tuổi, người càng lớn càng xinh đẹp, có mấy lần cha dượng nổi lên tâm tư với cô, muốn da^ʍ ô cô.

Tần Nhu trốn khỏi nhà cha dượng, cố gắng nghĩ cách liên lạc với chị cả chị cả Tần Miên, Tần Miên cũng thương em gái mình, đề nghị cô đi ra bắc tới tỉnh Liêu.

Tần Nhu cũng là người lớn gan, thiếu nữ mới mười ba mười bốn tuổi đầu đã dám lấy vé tàu một mình, ngồi lên chiếc tàu hỏa xanh da trời, lắc lắc lư lư mấy ngày tới tỉnh Liêu xa lạ, đến nhờ cậy nhà chị và anh rể.

Tới nhà chị và anh rể, cuối cùng Tần Nhu cũng cảm nhận được hơi ấm đến từ gia đình, chị và anh rể đối xử với cô rất tốt, bởi vì cô có ngoại hình xinh đẹp, lại có giọng hát hay, bọn họ đưa cô đi học trường nghệ thuật.

Mười sáu tuổi tốt nghiệp trường nghệ thuật, mới đầu Tần Nhu đến một đoàn ca múa nhạc trong khu vực, sau đó lại thi vào đoàn văn công. Còn nhà chị và anh rể cô lại bị đánh thành lão cửu thối, bị hạ phóng đến nông trường, phải chịu cuộc sống vất vả cực khổ.