Tháng Ngày Hoan Ca Của Tiểu Công Chúa

Chương 7: Vừa đi vừa cắm không cho nàng ngủ (Cao H)

“Hừ! Các chàng lúc nào cũng bắt nạt Ngưng Ngưng.” Ân Ngưng đỡ mép giường ngồi dậy.

Khi Ân Ngưng nằm ngửa, bầu ngực của nàng sẽ bị phẳng ra nên trông chỉ hơi nhô lên, nhưng khi nàng vừa ngồi dậy thì lập tức để lộ dáng vẻ đầy đặn vốn có của nó. So với những thiếu nữ cùng tuổi, ngực của Ân Ngưng lớn hơn rất nhiều, nhưng không có quá cỡ giống như mấy bà vυ' mà hình dáng rất hoàn mỹ, trắng nõn, núʍ ѵú dựng thẳng, cảm giác thanh thuần lại xen lẫn hương vị thành thục khiến nam nhân vừa nhìn thấy đã cảm thấy máu huyết sôi trào.

“Công chúa người đừng đùa, chúng ta ra sức như vậy mà vẫn bị nói là bắt nạt công chúa.” Mạch Như Ngọc chọc chọc vào bầu ngực bên trái của Ân Ngưng khiến nó rung lên.

Áo ngủ vẫn còn khoác trên đầu vai, nhưng do bị thao vào sáng sớm nên đã trở nên nhăn nhúm, dính đầy mồ hôi và dâʍ ŧᏂủy̠. Mạch Như Ngọc cởϊ áσ choàng giúp nàng rồi cúi xuống bế Ân Ngưng trong tư thế bế trẻ nhỏ, tiểu công chúa mở hai chân ra và quấn lấy eo của hắn, còn hắn dùng một tay nâng cặp mông nhỏ bị liếʍ ướt nhẹp lên, một tay đặt sát vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ân Ngưng.

“Đã trễ rồi, chúng ta đi tắm rửa và thay quần áo trước.”

Mạch Như Ngọc vô cùng cao lớn, mà Ân Ngưng thì lại nhỏ nhắn, nàng ôm lấy cổ hắn rồi ngoan ngoãn tựa vào ngực Mạch Như Ngọc. Hai bầu ngực tròn trịa của Ngưng Ngưng dán chặt vào trước ngực Mạch Như Ngọc, khi hắn vừa cất bước đi thì nó ma sát qua lại trước ngực hắn qua một lớp vải mỏng.

Tiểu công chúa ghét vải vóc vướng víu khó chịu nên đã giật cổ áo Mạch Như Ngọc ra và trực tiếp dán ngực lên trên da thịt hắn, hai núʍ ѵú nhô cao cứ ma sát vào l*иg ngực dày rộng của hắn.

Không biết có phải do chùm lông trước cửa huyệt cũng bị cọ sát hay không mà tiểu công chúa không chịu ngồi im, nàng vặn vẹo vòng eo nhỏ bé, mặc dù cách một lớp vải nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng thân dưới mềm mại của thiếu nữ đang cọ sát trên bụng của mình, cặp mông đầy đặn khẽ nhúc nhích trong bàn tay, bắp chân còn cong lại và đá đá vào thắt lưng phía sau của hắn.

Tất cả những việc này khiến Mạch Như Ngọc cảm thấy khó chịu, côn ŧᏂịŧ vừa sưng vừa trướng, nhưng hắn chỉ ôm nàng mà không làm bất cứ hành động nào khác.

Tiểu công chúa được nam nhân bế đi nhịp nhàng như vậy nên rất yên tĩnh, không nhịn được nhắm mắt lại ngủ.

Mạch Như Ngọc nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Ân Ngưng thì thở dài, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó phát hiện.

Bàn tay sau lưng thiếu nữ rời khỏi vị trí ban đầu và đi tới giữa hai chân của mình, sau đó vén lớp vải bên dưới để côn ŧᏂịŧ đang ngẩng cao đầu của hắn nhô ra khỏi vạt áo.

Kế tiếp, bàn tay đang nâng mông của Ân Ngưng khẽ thả lỏng để mông nàng từ từ hạ xuống, cuối cùng cửa huyệt của Ngưng Ngưng ngắm thẳm ngay qυყ đầυ đứng thẳng của mình. Tiểu huyệt hơi ẩm ướt không biết là do nước bọt của Cẩu Lệnh Hoan hay dâʍ ŧᏂủy̠ của công chúa, nhưng nó đã giúp hắ cắm vào dễ dàng hơn, sau khi nhẹ nhàng cắm vào một đoạn, cánh tay hắn dùng sức không để thân thể công chúa chìm xuống dưới nữa mà từ từ kéo nàng lên.

“A!” Kɧoáı ©ảʍ bất ngờ dâng lên trong cơ thể khiến Ân Ngưng hô nhỏ một tiếng, thoáng đã trợn to hai mắt: “Đừng cắm vào nữa.”

“Ai bảo công chúa lén ngủ.”

“Ngưng Ngưng không có…a…” Tiểu công chúa không nhịn được muốn nói dối, nhưng côn ŧᏂịŧ đang cọ sát bên trong tiểu huyệt nhẹ nhàng vuốt ve nếp thịt khiến thiếu nữ sung sướиɠ đến mức cơn buồn ngủ đã biến mất, không nhịn được bắt đầu rên khẽ.

Động tác của Mạch Như Ngọc nhẹ nhàng, không thăm dò quá sâu mà chỉ kiên nhẫn ra vào rất nông, cọ sát lấy thành thịt mềm mại, không khiến thiếu nữ dễ dàng cao trào nhưng vẫn giúp công chúa có thể duy trì kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu, không cách nào ngủ nữa.

“A Ngọc…đừng như vậy…nhanh lên chút…” Ân Ngưng ôm lấy cổ hắn cố gắng nhích cặp mông nhỏ lên trên, nhưng bất kể nàng có nói thể nào thì qυყ đầυ của Mạch Như Ngọc vẫn vùi vào tiểu huyệt của nàng.

“Nhưng nếu không có thứ gì cắm vào thì công chúa lại ngủ thϊếp đi thì sao?”

“Nhưng mà…” Ân Ngưng không biết nên phản bác như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Nhưng chàng không được phép nhúc nhích…không được cắm thêm nữa…”

“Được, ta đảm bảo sẽ không nhúc nhích, có điều công chúa nhớ ôm ta thật chặt, nếu công chúa té xuống thì không phải lỗi của ta.”

Mạch Như Ngọc không còn cố ý động nữa, nhưng do lúc đi bị xóc nảy làm tiểu huyệt không nhịn được run lên, khiến côn ŧᏂịŧ cọ xát vào thịt non ở cửa huyệt khiến tiểu công chúa liên tục thở gấp.

Cứ thế, hai người vừa ôm vừa cắm suốt dọc đường, cuối cùng đã tới bên hồ tắm.