Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong và xung quanh lỗ huyệt đều được liếʍ sạch, chỉ còn dư lại dâʍ ŧᏂủy̠ của công chúa. Cẩu Lệnh Hoan biết nếu mình có liếʍ mãi thì vẫn không thể liếʍ được hết dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng hắn lại cố ý làm như vậy là để có thể uống thêm nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ ngon ngọt hơn.
Nếu là bình thường, Cẩu Lệnh Hoan chỉ cần liếʍ như vậy thì đã xem như hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng lần này thì không như vậy, nàng muốn Mạch Như Ngọc bắn vào trong nên hắn vào tận lực liếʍ hết.
Dục nô phải uống thuốc định kỳ nên theo lý thuyết, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của họ sẽ không làm công chúa thụ thai, chẳng qua vì đề phòng sơ sót nên vẫn phải cố gắng bài trừ sạch sẽ.
Có điều là lưỡi của Cẩu Lệnh Hoan chẳng thể với tới tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở chỗ sâu hơn.
Nghe nói trước khi cẩu nô bị gọi là cẩu nô thì vẫn có thể dùng tay moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho công chúa, thế nhưng sau khi bị đổi tên thành cẩu nô thì chỉ có thể dùng lưỡi và miệng.
Nhưng chuyện này cũng không thể làm khó Cẩu Lệnh Hoan.
Hắn rời môi khỏi miệng huyệt, sau đó không đợi Ngưng Ngưng kịp chuẩn bị đã ngậm chặt âm đế của nàng và dùng sức mυ'ŧ mạnh một cái, kɧoáı ©ảʍ bất chợt dâng trào, một đống dâʍ ŧᏂủy̠ cứ thế phun ra ngoài, tiểu huyệt mới vừa được liếʍ sạch sẽ nay lại ướt đẫm một mảng.
Cẩu Lệnh Hoan không quan tâm đến vũng dâʍ ŧᏂủy̠ kia, lát nữa liếʍ cũng chưa muộn, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là “ép” tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở sâu trong tiểu huyệt ra.
Thiếu niên biết “mυ'ŧ” là thủ đoạn đơn giản nhất có thể làm công chúa vui vẻ, thế nhưng ai ai cũng biết thủ đoạn này không hề có kỹ xảo. Kể từ khi trở thành cẩu nô, hắn vẫn luôn muốn dùng môi lưỡi của mình để công chúa trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ mà người khác không thể mang lại được, để công chúa biết hắn không giống với bọn họ.
Sau khi âm đế nhỏ nhắn bị đùa bỡn thì đã sưng lên rồi nhô ra khỏi khe thịt. Cẩu Lệnh Hoan đè môi mình vào và giữ chặt viên thịt nhỏ, sau đó chiếc lưỡi không ngừng trêu chọc âm đế.
Nói là vỗ mà không phải liếʍ vì âm đế sưng to dựng thẳng có hơi cứng lại, hơn nữa là vì sức lực ở lưỡi của thiếu niên rất mạnh, giống hệt như đang vỗ, vỗ vào hạt đậu cứng rắn dâʍ đãиɠ kia khiến nó bị lệch sang một bên. Hạt đậu đỏ thật sự đáng thương, vừa mới bướng bỉnh ngẩng đầu lên thì đã bị vỗ vào ngay lập tức.
Tốc độ của Cẩu Lệnh Hoan rất nhanh, nhưng đây không phải tài năng bẩm sinh mà là do hắn khắc khổ luyện tập mới học được. Nhờ cao nhân chỉ bảo, lấy lưỡi để đồng xu dựa vào tường, sau đó liếʍ nó với tốc độ cực nhanh để đồng xu vẫn dính chặt vào tường và không bị rớt xuống. Hắn vì tập luyện mà lưỡi đâu tới nỗi không thể ăn ngon suốt mấy ngày liền, nhưng cuối cùng hắn đã tập luyện thành công.
Quả nhiên công chúa mới bị liếʍ một lúc mà đã không chịu nổi rồi dâʍ đãиɠ kêu lên: “Cẩu cẩu...a...đừng...a....quá nhanh...chịu không nổi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa đỏ lên, nàng nắm lấy ga giường bên dưới, vòng eo bắt đầu uốn éo như muốn trốn tránh kɧoáı ©ảʍ chí mạng ấy, đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn sang Mạch Như Ngọc ở bên giường: “A Ngọc...cứu ta...Ngưng Ngưng muốn chết..."
Mạch Như Ngọc nhìn dáng vẻ sắp khóc của công chúa thì có hơi đau lòng, nhưng hắn biết nàng đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn, do đó hắn không thể cũng không được phép quấy rầy.
Dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục trào ra từ miệng huyệt nhưng Cẩu Lệnh Hoan vẫn chưa ngừng lại, hắn biết vẫn chưa đến lúc.
Cho đến khi công chúa nâng eo lên cao và kêu lớn.
Thiếu nữ chợt ngừng vặn vẹo, một cột nước trong suốt phun ra từ trong da^ʍ huyệt xối thẳng vào cằm và bộ ngực của thiếu niên khiến chúng ướt nhẹp một mảnh lớn, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ cũng theo đó mà chảy ra ngoài.
Lúc này Cẩu Lệnh Hoan mới ngừng vỗ vào, hắn nhả âm đế dâʍ đãиɠ trong miệng ra, há mồm liếʍ láp dâʍ ŧᏂủy̠ dính trên cửa huyệt, gót chân và cặp mông của nàng.
Mà viên thịt nhỏ bé kia đã trở nên cứng rắn như đá.
Ngưng Ngưng nằm ngơ ngác trên giường, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, nàng nhíu mày cố ý tỏ vẻ tức giận: “Cẩu Cẩu, chàng xấu lắm, lại để Ngưng Ngưng cao trào thêm lần nữa, chàng có biết sáng sớm chưa ăn gì mà đã buông thả như thế thì rất có hại cho cơ thể không?”
Vốn dĩ câu này là do Mạch Như Ngọc dạy dỗ công chúa, không ngờ nàng lại dùng nó dạy dỗ người bên cạnh, Mạch Như Ngọc ngồi một bên nghe thấy thế thì không nhịn được cười ra tiếng.
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn công chúa với vẻ hơi tủi thân: “Ta chỉ muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, nếu công chúa thấy khó chịu vậy hãy phạt ta đi.”
Mặc dù Cẩu Lệnh Hoan lớn hơn Ngưng Ngưng mấy tuổi nhưng hắn vẫn còn nhỏ so với những dục nô trưởng thành khác. Một khuôn mặt tuấn tủ nhỏ nhắn chưa trưởng thành hoàn toàn, trông có hơi hoạt bát, hắn giống như một đệ đệ hay nghịch ngợm trong mắt Ngưng Ngưng, hơn nữa nàng lại cao trào một cách sung sướиɠ như vậy nên sao có thể thật sự tức giận chứ.