Chuyến Về Quê Sung Sướng

Chương 65

Mọi chuyện cứ ngỡ là sẽ khó giải quyết như bà Từ lo ngại nhưng không ngờ lại đơn giản vô cùng. An Linh ngủ một giấc miên man đến giữa trưa, mở mắt thức dậy được là do bị mùi hương tanh nồng khó chịu bay ra từ nhà bếp đánh thức. Ngôi làng này gần sông nên mỗi ngày đều có thể mua được cá tươi, vì vậy đây cũng là món ăn phổ biến của người dân vùng này. Bình thường An Linh rất thích đồ ăn ngon, chưa bao giờ xảy ra tình trạng bị mùi hương đồ ăn làm cho nhờn nhợn trong người thế này._ Tiểu Linh, em dậy chưa?

Từ Hạo vừa nói vừa đẩy cửa phòng bước vào, đến khi thấy An Linh mặt mày nhăn nhó mới hoảng hồn.

_ Sao thế, trong người không khoẻ hả?

An Linh vẫn đang chùm chăn che ngang ngực, bộ dạng vừa lười biếng vừa quyến rũ khiến cả người Từ Hạo cứng đờ, anh phải liên tục ép buộc bản thân quên đi trận mây mưa ngày hôm qua, giờ mà nhắc lại chắc chắn sẽ chọc cô gái nhỏ xấu hổ mà sinh giận dỗi.

An Linh làm gì biết được thế giới nội tâm phong phú trong đầu Từ Hạo, cô thành thật nói rõ tình trạng khó chịu của bản thân. Cứ ngỡ chỉ là cảm vặt thông thường, ai ngờ một chuỗi sự việc sau đó khiến cô chỉ biết đờ hết người vì bất ngờ.

Đầu tiên là bác gái Từ đã lâu không gặp lại nhìn cô bằng ánh mắt ngại ngần chẳng giống bình thường chút nào. Rồi đến Từ Khê vội vàng chạy đi mời đại phu ở cuối làng đến xem bệnh cho cô. Mặc dù An Linh cảm thấy tình trạng cơ thể mình chẳng đáng để mọi người làm quá lên như thế nhưng sự phản kháng của cô đều bị ba người nhà họ Từ gạt phắt đi không cần cân nhắc.

Thế rồi qua một loạt những đợt bắt mạch và hỏi thăm phản ứng của cơ thể mấy ngày gần đây, vị đại phu hiền lành đó đã đưa ra kết luận khiến tất cả mọi người đứng hình mất ba giây.

CÔ MANG THAI!

Do thể chất không dễ gì thụ thai được nên bình thường An Linh vô cùng tự tin chơi trần cho sướиɠ người, một khi cơ thể đã thực tủy biết vị thì chẳng tài nào quay lại dùng bαo ©αo sυ được nữa. Ấy thế mà lần này cô thực sự trúng thưởng rồi sao?

Còn không để An Linh có dịp tự vấn bản thân thì sau khi vội vàng tiễn đại phu ra về, ngay lập tức nhà họ Từ diễn ra một cuộc vấn tội. Bác gái Từ bình thường hiền hòa là vậy mà hôm nay cũng bị hai cậu quý tử chọc cho hoả khí đầy người.

_ Tiểu Linh à, con đang mệt thì cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi. Việc trừng trị hai đứa kia cứ để bác.

An Linh nghe mà há hốc mồm, vậy là bác gái đã biết mối quan hệ hỗn loạn của cô với Từ Hạo Từ Khê, hèn gì ban nãy bà cứ nhìn cô vô cùng ái ngại. Nếu như trong một hoàn cảnh khác thì chắc chắn An Linh sẽ xấu hổ đến mức không dám nhìn mặt người bác gái hiền lành yêu thương cô này nữa, nhưng hôm nay mọi chuyện lại diễn biến vô cùng bất ngờ.

Từ Hạo và Từ Khê bị bà Từ bắt quỳ trước giường An Linh để bà vấn tội:

_ Hai cái đứa này, bình thường mẹ dạy bảo như thế nào mà chúng mày dám làm ra chuyện tày đình thế này. Hôm nay không quỳ cho đến khi Tiểu Linh tha thứ thì đừng mong đứng dậy.

Một người phụ nữ vốn dĩ lời ăn tiếng nói đều nhỏ nhẹ mà nay cũng phải hét lớn giữa nhà chứng tỏ bà đã tức giận đến cực hạn rồi. Người ta bảo con dại cái mang, dù toàn thân đã run lên vì tức thì bà Từ vẫn phải cố gắng bình tâm để an ủi cô gái hàng xóm nhà bên mà bà vốn xem như con gái này.

_ An Linh, thay mặt tổ tiên nhà họ Từ, bác thành thật xin lỗi con. Bây giờ hai thằng yêu nghiệt này ở đây, con muốn đánh muốn gϊếŧ chúng như thế nào cũng được. Bác gái tuyệt đối sẽ bảo vệ con trong chuyện này.

An Linh nghe vậy thì hoảng sợ, cô vội vàng đứng dậy đỡ bà Từ đang suy sụp đến mức sắp ngã quỵ bên giường mình.

_ Bác gái, bác đừng nói vậy. Chuyện này là lỗi của ba người chúng con, che giấu gia đình hai bên thì lại tội chồng thêm tội. Bác mau đi nghỉ ngơi đi ạ, đừng để chuyện này ảnh hưởng sức khỏe. Cháu sẽ cùng anh Từ Hạo và Từ Khê bàn bạc lại chuyện của đứa bé.

Phải mất một hồi An Linh cùng hai anh em nhà họ Từ mới khuyên nhủ được bà Từ về phòng nghỉ ngơi. Nhìn bóng dáng bà khuất sau cầu thang, ba người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

_ Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em đừng để cơ thể mệt mỏi.

Từ Hạo vừa ôm vừa đỡ An Linh trở về giường ngủ, Từ Khê cũng không chịu thua kém.

_ Em sợ ăn cá thì để anh đi nấu cháo thịt nạc cho. Nhất định phải dưỡng thai thật tốt mới được.

Nhìn anh em bọn họ lúng ta lúng túng tranh nhau làm việc này việc kia khiến An Linh phì cười. Cô trêu ghẹo nhìn một lượt cả hai anh em.

_ Bác gái bảo hai anh quỳ mà sao giờ đứng lên hết rồi.

Thanh niên trai tráng da dày thịt béo như bọn họ có quỳ vài tiếng cũng chả bõ bèn gì, nhưng việc quan trọng trước mắt là phải chăm sóc tốt cho cô gái nhỏ đang mang thai này đã. Thế là bọn họ người nói người làm, ầm ĩ một hồi mới dỗ dành được tiểu tâm can trong lòng.

Vốn dĩ ban đầu An Linh còn phân vân không biết nên từ bỏ cuộc sống sung túc ở thành phố để chuyển về sống luôn ở đây hay không. Sự xuất hiện của một sinh linh bé nhỏ đã khiến mối phân vân của cô bay biến hoàn toàn. Có những thứ không cần cân nhắc quá nhiều, thuận theo ý trời thì tâm an bình và lòng cũng nhẹ nhàng. Đó là chưa kể cô thực sự thích cuộc sống ở đây, nơi có người quan tâm cô và cô cũng quan tâm họ, như thế thì có gì phải đắn đo nữa chứ.

Thế nên chỉ một thời gian sau, làng trên xóm dưới đều biết được nhà họ Từ có thêm cô dâu mới, không chỉ xinh đẹp ngọt ngào mà còn đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ. Mỗi lần có ai đi ngang cửa nhà họ, tiếng cười từ trong nhà vang xa đến mức người người đều có thể nghe thấy.