Ánh nắng vàng ươm chiếu khắp bờ cây ngọn cỏ, phủ một màu rực rỡ lên khung cảnh đồng quê yên ả. Bà Từ hào hứng trở về nhà sau quãng thời gian dài làm công quả tại ngôi chùa gần đây. Đáng ra phải tháng sau bà mới về, nhưng đột nhiên các sư thầy trong chùa cần đón tiếp một đoàn khách từ nước ngoài sang thăm nên không thể sắp xếp đủ chỗ ở cho người dân quanh vùng lên làm công quả như bà nữa. Thế nên sáng nay mới tờ mờ bà đã cùng một vài chị em theo xe của nhà chùa đi xuống dưới núi. Nhà họ Từ cách chân núi một đoạn đường ngắn, bà bịn rịn tạm biệt nhóm chị em thân thiết rồi rảo bước về ngôi nhà quen thuộc của mình. Hai đứa con trai bà bình thường rất chăm chỉ làm lụng, trời vừa sáng đã dậy chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa rồi ra đồng. Thế nhưng hôm nay không biết có chuyện gì mà mặt trời đã lên cao rồi vẫn chưa đứa nào thức dậy, để nhà cửa vắng lặng như tờ. Linh tính sợ chuyện gì không hay xảy ra, bà vừa đặt túi quần áo xuống ghế là tất tả chạy lên phòng ngủ của con trai mình xem xét.
_ Quái lạ, sao cả hai đứa đều đi đâu mất rồi. Chẳng lẽ lại ra đồng sớm thế.
Nhìn giường ngủ phẳng phiu mà khó hiểu, bà Từ đi đến phòng An Linh định bụng hỏi xem cô có biết chuyện gì không. Bà đưa tay ra gõ cửa vài cái lấy lệ, người nhà quê chẳng có thói quen chú ý tiểu tiết, lại thêm quan hệ thân thiết nên bà Từ thản nhiên đẩy nhẹ cánh cửa rồi khẽ đi vào trong.
Trên chiếc giường ở giữa phòng, An Linh đang nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành, bên cạnh cô là anh em Từ Hạo và Từ Khê. Cả ba ôm nhau chặt chẽ, cơ thể được lớp chăn mỏng che phủ, nhưng chỉ cần nhìn liếc qua bà Từ cũng biết được bên dưới lớp chăn kia là khung cảnh gì. Bà sững sờ không dám tin vào mắt mình, hai chân run rẩy như muốn ngã khụy, phải vội vàng dựa người vào chiếc bàn gỗ gần đó mới miễn cưỡng đứng vững được. Ba đứa chúng nó… bà mới rời khỏi nhà có mấy ngày mà mọi chuyện đã thành ra thế này là sao chứ?
Thôn xóm quanh đây vốn dĩ chỉ toàn đàn ông con trai, số lượng con gái ít đến một cách đáng thương, vì vậy mà khi An Linh chuyển đến vùng này sinh sống bà luôn cảm thấy rất lo lắng cho cô, sợ lời ngon tiếng ngọt của đám đàn ông xung quanh làm cô gái trẻ xiêu lòng. Ấy thế mà có nằm mơ bà cũng chẳng ngờ được người ra tay với cô đầu tiên lại chính là hai đứa con trai bình thường vẫn khiến bà lấy làm tự hào. Hai cái đứa này….sao lớn rồi vẫn không bớt lo được cơ chứ.
Bà Từ đứng bần thần một hồi lâu, không nhịn được chỉ muốn đập cho đám con mình một trận. Bà cố nén giận, lại gần giường lay người của Từ Hạo trước.
Tối hôm qua lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ, ngay cả trong giấc mơ thì cơ thể Từ Hạo vẫn lâng lâng cảm giác sướиɠ rơn khi được cô gái nhỏ bú ʍúŧ người anh em của mình. Đang mơ màng thì anh cảm nhận được có người đang chạm vào bả vai mình, bình thường Từ Hạo đều đi ngủ và thức dậy có điều độ, chỉ cần ai đó đánh thức nhẹ cũng làm anh tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, chưa kịp cảm nhận ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp phòng thì Từ Hạo đã nhìn thấy mẹ mình đứng ngay đầu giường. Cả người anh lập tức tỉnh hẳn trước ánh mắt nghiêm khắc của mẹ mình.
Thế là hai mươi phút sau, trong phòng khách nhà họ Từ diễn ra cuộc họp gia đình quan trọng. Từ Hạo và Từ Khê ngồi trên ghế, cân nhắc kỹ càng từng lời nói, khó khăn lắm mới kể rõ sự tình cho bà Từ hiểu. Đương nhiên những chuyện quá tế nhị đã được bọn họ lược bỏ, nhưng những điểm cơ bản thì đều nói rõ hết.
Mặt bà Từ tái mét, không thể tin được hỏi lại.
_ Hai đứa đã phát sinh quan hệ với Tiểu Linh được hơn tháng rồi?
_ Vâng ạ. Em ấy về quê một thời gian ngắn là bắt đầu quen con.
Nhìn Từ Hạo và Từ Khê, bà Từ cảm thấy hoang mang không biết được lời nào chúng nói mới là thật. An Linh vẫn ngủ trong phòng, mà giờ cô có thức thì bà cũng chẳng có mặt mũi nào để gặp con bé nữa. Càng nghĩ càng tức hai đứa con của mình, bà Từ chẳng kiềm chế nổi mà hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng.
_ Hai đứa mày thấy Tiểu Linh xinh đẹp dễ thương nên muốn làm quen thì mẹ cũng hiểu được, nhưng tại sao lại là hai đứa cùng lúc chứ hả? Hai đứa muốn mẹ ăn nói sao với gia đình cô chú đây?
Từ Hạo và Từ Khê thấy mẹ tức giận chỉ sợ bà lên cơn đau tim đột xuất. Hai anh em vội vàng trấn an.
_ Mẹ cứ bình tĩnh đã nào. Bọn con và Tiểu Linh là lưỡng tình tương duyệt, hoàn toàn không có sự cưỡng ép nào ở đây cả.
_ Có thật thế không? - Bà Từ nửa tin nửa ngờ nhìn hai cậu con trai nhà mình.
Từ Khê thấy mẹ bắt đầu xiêu lòng thì vội nói thêm vào.
_ Ba đứa chúng con cũng sợ gia đình hai bên lo lắng nên chưa dám thú nhận. Mẹ, mẹ đừng trách An Linh, là do bọn con dụ dỗ em ấy, chứ An Linh cô ấy không dám dấu diếm chuyện này đâu.
Câu nói của Từ Khê vừa cho thấy An Linh là một cô gái ngoan hiền lại ngầm chứng minh mối quan hệ ba người có sự đồng ý của cô ấy chứ chẳng hề miễn cưỡng chút nào. Thoắt cái đã khiến tình cảm của bọn họ trở nên ngang trái, chỉ vì sợ mọi người dị nghị mà chưa dám công khai.
Bà Từ nghe nói thế thì thở dài.
_ Ở vùng này nam nhiều nữ ít, cũng đâu phải chưa từng có việc cả nhà cùng chung một vợ đâu. Âu cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy…Thôi giờ đợi Tiểu Linh dậy, mẹ hỏi ý con bé xem nó tính thế nào.
Bà đã xuất phát về nhà từ sáng sớm, lại phát hiện ra chuyện động trời nên giờ tinh thần lẫn cơ thể đều trở nên mệt mỏi, nhìn hai đứa con thêm một lát là lại càng bực bội trong người. Bà xua tay đuổi hai đứa ra chỗ khác, còn mình thì trở về phòng nghỉ ngơi để dành sức giải quyết mớ phiền phức sắp tới.