Bầu trời hoàng hôn luôn có nét đẹp riêng của nó, kết hợp với khung cảnh yên bình nơi thôn quê càng khiến An Linh như đắm chìm trong sự thoải mái của tâm hồn. Cả tinh thần và thể xác đều được thả lỏng, đây là điều mà lúc trước cô có cầu cũng không được. Chợt nhận ra thời gian gần đây cô chẳng chút mảy may nghĩ về gã bạn trai cũ, những ganh ghét đố kỵ ngày trước cũng bị xoá tan như ảo ảnh. Sống ở đây cô như tách mình khỏi dòng chảy thời gian, tự do tự tại làm điều mình thích, đặc biệt là cơ thể còn được thoả mãn đủ đầy hơn cả lúc còn ở thành phố, vì vậy nên càng ngày An Linh càng trở nên dâʍ đãиɠ, mỗi hành động đều như có như không toát ra mị lực khiến đàn ông mê mẩn.Cô nằm lười biếng ngoài vườn một lúc, mãi đến khi trên bầu trời thấp thoáng xuất hiện vài ngôi sao lấp lánh thì mới đi vào trong nhà. Cả ngôi nhà tuy không lớn nhưng một mình cô ở vẫn ít nhiều cảm thấy trống trải. Mọi ngày còn có Từ Khê ghé đến chơi nên An Linh chưa cảm thấy có vấn đề gì, hôm nay đi ra đi vào không gặp bất cứ ai khiến cô cứ cảm thấy không quen thế nào ấy.
Phòng tắm ở trong nhà, nhưng cần múc nước từ ngoài giếng nên An Linh lười biếng tắm luôn ở bên ngoài. Hôm nay chỉ có mình cô nên càng chẳng cần kiêng dè, An Linh tắt bớt đèn điện, chỉ để lại bóng đèn nhỏ ngoài sân, vừa đủ ánh sáng để tắm, vừa đảm bảo người ngoài đường không thể nào thấy được cảnh trong sân.
Hồi nãy dùng dưa leo đâm thụt tiểu huyệt nên nước nhờn vẫn âm ỉ chảy từ nãy đến giờ. Cô cho tay vào bên trong để rửa sạch huyệt nhỏ, ban đầu thì không sao, nhưng sờ soạng một lát thì chính cô lại cảm thấy ngứa ngáy. An Linh bất lực với việc bản thân mình động tý là nứиɠ, nhưng tay cô vẫn không nhịn được mà lần sờ hết một lượt các vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình.
Khi bàn tay lướt qua đầṳ ѵú, cô vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ. Dòng nước giếng mát lạnh không đủ để làm cô tỉnh táo. Ngẫm lại thì tối hôm qua cô vẫn còn cùng Từ Khê cᏂị©Ꮒ nhau điên cuồng từ phòng khách đến tận phòng ngủ, hai người thử qua mấy tư thế, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến khiến cho bây giờ nghĩ lại An Linh vẫn cảm thấy lúc chiều thủ da^ʍ chưa được thoả mãn. Làʍ t̠ìиɦ là chuyện nam nữ cùng nhau thăng hoa, một mình tự xử chỉ được xem là thuốc giảm nghiện nhất thời mà thôi.
An Linh cứ miên man suy nghĩ, để mặc bàn tay thoả sức vuốt ve cơ thể xem như giải toả sự bức bối trong lòng. Chính vì không tập trung nên cánh cổng gỗ bị người đẩy ra lúc nào cô cũng không hay.
Lúc Minh ca đến thì định lên tiếng gọi An Linh ra mở cổng, nhưng vừa đẩy nhẹ cánh cổng đã tự động mở ra nên anh đi vào trong luôn. Cứ nghĩ cô gái nhỏ đang ở trong nhà, nhưng hình ảnh diễn ra trước mắt khiến toàn thân anh như hoá đá.
Anh biết An Linh rất xinh đẹp, chiều nay tận mắt thấy cô đói khát đến mức phải thủ da^ʍ ngay ngoài vườn đã khiến con thú trong anh rục rịch thức tỉnh. Thế nhưng bây giờ nhìn tiểu mỹ nữ vừa xoa bóp ngực vừa tự mình rêи ɾỉ động tình, anh chỉ muốn ngay lập tức đè da^ʍ nữ này ra xử tử ngay tại chỗ.
Người dân ở đây hay nói con gái thành phố vừa xinh đẹp lại rất biết cách chơi, xem ra mấy câu này không hẳn là nói chơi. Nhìn vào tần suất thủ da^ʍ của An Linh, chỉ sợ cô em hàng xóm này đang chờ mong bị hϊếp tơi tả thôi.
Bình thường do nhà nghèo nên Minh ca chẳng được cô gái nào để ý, xóm nhỏ này chỉ có vài cô gái nhưng đàn ông thì cả đống, tỷ lệ độc thân khiến ai nhìn vào cũng sợ. An Linh vừa đến anh đã nhìn cô với ánh mắt thèm nhỏ dãi, chờ mãi cũng có cơ hội tiếp cận cô. Thế nhưng ông trời cũng giúp anh, cô da^ʍ như thế rõ ràng là bộ dạng không thể sống thiếu đàn ông, vậy thì để anh đến giúp cô giải cơn khát cuồng khó nhịn.
Ý nghĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó khiến Minh ca nóng vội ngay lập tức đè cả người kiềm chặt An Linh trong lòng. Đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh khiến An Linh hoảng sợ hét lên:
_ Ai đó?
Minh ca một tay ôm chặt người An Linh, tay còn lại đã không nhịn được mà xoa loạn xạ lên cái mu múp thịt bên dưới, lần đầu tiên được chơi gái trẻ khiến giọng nói anh kích động:
_ Là Minh ca đây. Em gái để anh sờ cho sướиɠ, đừng tự mình thủ da^ʍ làm gì cho khổ.
An Linh biết người đến là ai thì thoáng thả lỏng người, nhưng cô vẫn chống cự một chút qua loa lấy lệ.
_ Anh làm gì thế? Có người phát hiện bây giờ.
Câu nói của cô khiến Minh ca nhận ra bọn họ đang đứng ngay sân trước nhà họ An, nếu người đi đường nào tò mò nhìn vào sân thì nhất định sẽ thấy được bóng dáng bọn họ đang làm chuyện thú vị gì. Cả người anh cũng vì thế mà sục sôi sinh khí, nhìn An Linh lo sợ bên cạnh mà cười dâʍ đãиɠ:
_ Cứ để họ nhìn, thế mới biết được em gái còn nhỏ tuổi mà đã da^ʍ như thế nào. Cưng như thế này thì chắc cũng bị đàn ông dạy dỗ đủ rồi, còn giả bộ ngây thơ gì chứ.
An Linh bị mấy câu nói khinh nhục này làm cho cả người bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nóng bừng, hai mắt ngấn lệ vô cùng đáng thương mà yếu ớt phản bác:
_ Em không có. Anh đừng nói bậy.
Minh ca chẳng có thời gian rảnh để tranh luận với cô chuyện này, anh nhạy cảm phát hiện ra An Linh vì câu nói của anh mà phía dưới chảy ra nhiều nước hơn, rõ ràng là đã sướиɠ mà còn ngại. Kiểu người khẩu thị tâm phi ở trên giường như này thật trùng hợp rất đúng với khẩu vị của anh. Xem ra hôm nay nhất định chọc cho cô phải rêи ɾỉ xin anh cᏂị©Ꮒ nát cái lỗ da^ʍ mới được.