Chuyến Về Quê Sung Sướng

Chương 19

An Linh vẫn mải mê rửa chén như không nhận ra sự bất thường của người đằng sau, chỉ tội nghiệp cho cậu nhỏ của Minh ca bị mông thịt cọ xát đến mức sưng đau khó chịu._Minh ca, anh sao thế?

An Linh đưa cái đĩa cuối cùng cho Minh ca, nhìn gương mặt đỏ rực của anh thì vô cùng khó hiểu, tưởng anh bị bệnh nên cô vội đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ.

Da thịt con gái mát lạnh như thạch ngọc kề sát người mình làm cho nhiệt độ trên người Minh ca càng tăng cao, anh hoảng hốt né tránh người An Linh, ấp úng trả lời cho qua chuyện:

_ Không, không sao đâu. Chắc tại trời nóng quá nên người anh như muốn sốt.

An Linh nghe vậy thì càng thêm lo lắng, cô nhất định cầm tay Minh ca, nửa dụ dỗ nửa ép buộc anh ngồi xuống ghế. Khi nãy đứng thì không sao, vừa ngồi xuống thì quần áo của Minh ca không thể nào che dấu được những chỗ cần che. Cả một đùm cộm to dưới đũng quần như đập vào mắt An Linh làm cô nhìn muốn nổ cả hai mắt.

Minh ca lại càng xấu hổ hơn, vội vơ lấy cái áo khoác bên cạnh che lấy người. Không khí xung quanh bỗng nhiên im lặng và khó xử đến lạ, hình ảnh thứ đàn ông của Minh ca ngồn ngộn dưới quần làm An Linh ngượng chín cả người. Cô né tránh không dám nhìn vào người Minh ca, lúng túng mãi mới dám nói:

_ Em…em về đây. Cám ơn bữa cơm của anh.

Cô gái nhỏ vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, cứ như sợ ở đây lâu thêm một chút thì sẽ bị sói xám ăn tươi nuốt sống. Minh ca nhìn theo bóng dáng cô khuất xa sau cánh cổng mà chỉ biết cười khổ. Tại anh không quản được người anh em của mình, đang yên đang lành tự nhiên lại hùng hổ kích động làm gì, doạ sợ cô gái nhỏ hàng xóm rồi.

Về phần An Linh, vừa về đến nhà là cả người nóng bừng khó chịu, đóng kín cổng gỗ xong là lập tức cởϊ áσ khoác cùng nội y vướng víu để hạ nhiệt cơ thể. Cô không dám ở lại nhà Minh ca lâu thêm, sợ con sâu dâʍ ɖu͙© bên trong người mình không khống chế được mà kích động mạnh mẽ. Cái thứ đàn ông kia mới chỉ bị cô cọ cọ vài lần đã nóng vội trướng to, nếu để nó đi vào người mình chỉ sợ ngay cả cô cũng không chịu nổi mất.

An Linh càng nghĩ càng thấy thích đến mụ mị đầu óc, thiết lập hình ảnh của cô là nữ sinh đơn thuần, tuyệt đối không thể để lộ sự mê trai trắng trợn được. Cô vừa nằm trên võng vừa nghĩ đến trò chơi mập mờ này, cân nhắc xem phải thả thính bao lâu mới để cho Minh ca được cᏂị©Ꮒ mình.

Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi mà phía dưới cô đã tê tái rỉ nước, đúng là dạo này cô được đàn ông chăm bẵm đầy đủ nên không thể chịu được sự trống rỗng dù chỉ một chút. An Linh khó chịu nhìn mấy khóm rau trong vườn, đều là chị Lý bỏ công chăm sóc, mấy hôm nay hỏng đường nên khóm rau kia đành phải nhờ cô tưới nước.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, An Linh chịu khó đi múc từng gàu nước, đổ đầy mấy cái thùng lớn rồi sau đó mới tỉ mỉ đi tưới cây. Công việc không hề nặng nhọc với nhà nông, nhưng tiểu thư chính hiệu như cô cũng mất cả buổi mới làm xong mọi chuyện. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, An Linh mệt mỏi ngả lưng xuống bụi cỏ trong vườn, ánh mắt lim dim ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn tím lịm.

Từng làn gió nhẹ nhàng lướt qua như mơn trớn làn da vô cùng dễ chịu. An Linh không mặc quần áσ ɭóŧ nên cảm giác man mát nơi tiểu huyệt tự nhiên khiến cô rùng cả mình vì nứиɠ. Hai chân cô tự động cọ cọ vào nhau, bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ mà liên tục co lên rụt xuống. Đúng là hành động đυ.ng chạm này mang đến chút kɧoáı ©ảʍ giúp cô bớt thèm, thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. Cơ thể cô đã bị đàn ông dạy dỗ đến mức vô cùng mẫn cảm, một khi đã nổi lên phản ứng thì nhất định phải có thứ gì đó hung bạo đâm vào mới giúp cô giải được cơn ngứa.

Đang buồn bực khó chịu, tự nhiên nhìn thấy mấy quả dưa leo lúc lỉu trên cây, An Linh không nhịn được mà đưa tay ra hái. Rau củ nhà nông hoàn toàn không có thuốc trừ sâu, cô chỉ cần rửa sơ với nước là sạch, quả dưa leo to như cánh tay trẻ con, vừa dài vừa cứng khiến An Linh mụ mị cả người.

Khu vườn nhà cô nằm ở phía sau nhà, bây giờ lại gần tối nên chẳng có ai nhìn thấy được mọi chuyện trong vườn, thế nên An Linh không chút do dự mà đưa trái dưa leo xuống bên dưới tiểu huyệt.

Chưa từng thủ da^ʍ kiểu này bao giờ, nhưng phản ứng cơ thể đủ để dạy An Linh phải làm như thế nào. Cô đặt trái dưa ngay miệng huyệt, đưa đi đưa lại vài cái để bôi trơn nước nhờn, đến khi trái dưa bóng lưỡng nước thì cũng là lúc cô bị cơn nứиɠ hành hạ đến không còn nhẫn nhịn thêm được nữa.

Kích cỡ trái dưa nhỏ hơn căn côn ŧᏂịŧ của Từ Hạo và Từ Khê, cảm giác khi đi vào cũng không tốt bằng, nhưng vẫn dư sức để làm tiểu huyệt cô co rút mạnh mẽ.

Cảm nhận được bản thân đang bị một trái dưa leo cᏂị©Ꮒ khiến An Linh thở dốc từng cơn, miệng không ngăn nổi những tiếng rêи ɾỉ ngọt nị. Cơn sướиɠ như gió lốc ù ù ập tới, chọc cho nước nhờn chảy ra lênh láng chảy dọc xuống bắp chân cô vô cùng da^ʍ mị.

Cả người An Linh vô lực, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý vì lần đầu tiên thủ da^ʍ khiến cô vừa thấy tội lỗi lại sung sướиɠ khó tả. Hai chân cô dang rộng, mặc kệ trái dưa leo vẫn đang ngồn ngộn trong miệng huyệt, toàn thân biếng nhác tận hưởng cảm giác lâng lâng lúc này.

Vì trời gần tối, cộng thêm tâm lý chủ quan xung quanh không có ai nên An Linh đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng. Gần nhà cô mới có thêm hàng xóm, lần thủ da^ʍ ướŧ áŧ này của cô đã bị anh theo dõi từ đầu đến cuối không bỏ lỡ phút giây nào. Nhìn cô gái toàn thân trắng nõn đang vô lực nằm trên bãi cỏ, thân dưới non mịn ngậm chặt quả dưa leo to tướng khiến Minh ca nhìn chằm chằm như dã thú săn mồi.

Cơn gió mùa hạ thổi qua như đưa mùi hương ngọt ngào da^ʍ mị đến bên người anh, Minh ca thèm thuồng hít sâu một hơi làn hương chỉ thuộc về con gái.

Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ tối, anh chậm rãi quay người bước vào nhà để chuẩn bị cho một số thứ.