Đột nhiên, chỉ còn tiếng hít thở trong hành lang tối tăm bẩn thỉu.
Ai nấy đều đang chăm chú nhìn tấm bản đồ trải trên mặt đất, tuy ánh sáng tù mù nhưng vẫn đủ nhìn rõ những nét bút chì ngoằn ngoèo trên mặt giấy thô.
Bầu không khí bỗng trở nên nghiêm trọng khiến cánh tay đen sợ hãi, nó rụt người về dưới cổ áo Diệp Ca, muốn biến bản thân thành vật trang trí.
“Hai… cánh cửa?” Diệp Ca lẩm bẩm.
Anh đặt tay lên tấm bản đồ, bản đồ ma sát với nền đất bên dưới phát ra tiếng “sột soạt” có vẻ đột ngột giữa không gian tĩnh mịch.
Diệp Ca chợt nhận ra gì đó, anh ngẩng phắt lên, đôi mắt nhạt màu sáng bừng, anh khàn giọng nói:
“…Sơ tán.”
Vệ Nguyệt Sơ ở bên cạnh sửng sốt: “Gì cơ?”
Chỉ thấy Diệp Ca đứng bật dậy, gấp gáp nói: “Mau chóng liên lạc với Cục quản lí, lập tức sơ tán toàn bộ cư dân thành phố M bằng tốc độ nhanh nhất!”
Cánh cửa đầu tiên là con đường.
Là phương thức.
Nó giải phóng con dân của Mẹ ra khỏi trò chơi, lệ quỷ cấp thấp là miếng mồi thu hút sự chú ý của con người, lệ quỷ cấp cao chuẩn bị cho Mẹ trở lại với nhân gian.
Mà cánh cửa thứ hai mới là mục đích thức sự.
…Cánh cửa này gần như bao trùm cả thành phố M.
Họ không biết hiện tại Mẹ đã thu thập được đến đâu, cũng không biết khi nào cánh cửa này sẽ mở.
Một khi cánh cửa này mở ra, toàn bộ sinh linh trong thành phố M sẽ…
Trở thành vật tế.
…
Tại Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
“Sơ tán?” Giọng Ngũ Túc chợt cao vống lên.
Trần Thanh Dã nặng nề gật đầu, biểu cảm từng người đều hết sức nghiêm túc, không chút vẻ đùa giỡn.
Ngũ Túc nhíu mày, không dám tin hỏi lại: “Cả… cả thành phố à?”
Trần Thanh Dã hít sâu: “Ừ.”
Anh ta liếc nhìn BLAST sau lưng, dù đối phương có vẻ rất bực dọc, còn cáu kỉnh trợn mắt, song cậu ta vẫn ngoan ngoãn quay người ra cửa, mạnh tay đóng cửa văn phòng lại.
Phòng làm việc lập tức trở nên im lặng.
Trần Thanh Dã rút tấm bản đồ trong balo ra trải lên bàn, kể ngắn gọn về “cánh cửa thứ hai”.
Càng nghe, vẻ mặt Ngũ Túc càng khó coi.
Nghe xong hết thảy, hắn ta ngẩng đầu nhìn nhóm người trước mặt, chậm rãi hỏi:
“ACE biết chuyện này chứ?”
“Dĩ nhiên.” Trần Thanh Dã gật đầu, sau đó cuộn tấm bản đồ cất lại vào balo: “Chuyện này là do anh ấy phát hiện.”
“…Là vậy à.” Ánh mắt Ngũ Túc trở nên nghiêm trọng, hắn ta ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, nói: “Tôi sẽ lập tức báo cáo với cấp trên, cố gắng thực hiện nhanh nhất có thể.”
Ba người quay người rời đi, trước khi họ rời khỏi phòng làm việc, Ngũ Túc đã cầm điện thoại lên.
Cửa phòng làm việc đóng lại sau lưng họ, cũng chặn tiếng nói của Ngũ Túc lại phía sau.
Ba người nhìn nhau.
Trần Thành Dã quen tay đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó anh ta hỏi: “Giờ làm gì đây?”
Vệ Nguyệt Sơ thở dài, nói: “Chỉ có thể đợi thôi.”
“Ôi dào! Chờ cái gì mà chờ?” BLAST cau mày cáu kỉnh vò mái tóc đỏ quạch: “Chẳng phải cái con Mẹ gì đó sẽ đi ra từ cánh cửa đó sao? Vậy chúng ta cứ phá hỏng mấy chỗ đó luôn không phải là xong chuyện à?”
Vệ Nguyệt Sơ đanh giọng: “Không được.”
BLAST không phục lớn tiếng: “Sao lại không được! Vì ACE nói vậy á?”
Trần Thanh Dã ghì vai BLAST: “Cậu kiên nhẫn chút đi, hiện tại còn quá nhiều chuyện chưa rõ, nếu tùy tiện hành động có thể sẽ phản tác dụng.”
Bấy giờ, Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Mày biết thành phố M có bao nhiêu người không?”
BLAST ngạc nhiên, hiển nhiên là cậu ta không ngờ đối phương sẽ hỏi câu này: “Không… không biết.”
Vệ Nguyệt Sơ nhìn chằm chằm BLAST, gằn từng chữ: “Hai mươi triệu.”
BLAST sững sờ: “Thế thì…”
Mắt thiếu nữ trước mặt sầm xuống, cô chậm rãi nói: “Nếu cậu đoán sai thì sao? Nếu cách của cậu phản tác dụng thì thế nào? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tính mạng của hai mươi triệu người này không?”
“…” BLAST căm tức nghiến răng, các cơ trên mặt banh ra, không trả lời nữa.
Bỗng chốc, hành lang chìm vào yên tĩnh.
“Vả lại…” Trần Thanh Dã suy tư nhíu mày, sau đó đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói.
Hai người còn lại đồng loạt quay sang nhìn anh ta.
Trần Thanh Dã nhìn quanh, xác nhận không còn bất kì hơi thở nào khác ngoài họ trên hành lang, mới nhỏ giọng nói:
“Có lẽ ACE cũng đang thăm dò.”
“Cái gì?” BLAST giật mình.
Trần Thanh Dã đẩy kính: “Từ lúc ở thủ đô tôi đã để ý rồi, ACE cố tình không bàn giao với nhân viên cấp cao ở Cục quản lý vào ban ngày mà chọn tự mình đột nhập giữa đêm, cộng thêm việc trên hộp chứa đôi mắt và trên những bộ xương dưới tòa nhà nọ đều có khắc logo cũ của Cục quản lí… chắc hẳn ACE đã nghi ngờ trước cả chúng ta rồi.”
“Nhưng…” Trần Thanh Dã ngừng lại chốc lại rồi nói tiếp: “Tuy hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ về Cục quản lí trước khi tái cơ cấu, song chúng ta vẫn thể khẳng định được rốt cuộc Cục quản lí sau khi tái cơ cấu có tham dự hay không…”
Vệ Nguyệt Sơ chợt hiểu ra, cô tiếp lời:
“Vậy nên việc yêu cầu sơ tán dân cư thành phố M vừa là vì chỉ với sức chúng ta thì không thể di tản hai mươi triệu người, vừa là ACE tranh thủ cơ hội này thăm dò cấp cao của Cục quản lí xem họ có biết gì về chuyện này không.”
Trần Thanh Dã gật đầu: “E là như vậy.”
BLAST: “…”
Cậu ta hết quay sang nhìn Trần Thanh Dã bên trái lại ngó sang Vệ Nguyệt Sơ bên phải mình.
…Đầu óc các người phức tạp thật đó.
…
Trong khi ba người kia đi liên lạc với Cục quản lí, Diệp Ca ở lại tầng hầm của tòa nhà.
Anh khom người thả cánh tay đen xuống, nói: “Đi xem thử xem dưới lòng đất ở đây có ác ý như ở nghĩa trang kia không.”
Cánh tay đen run rẩy.
Tuy nó cũng là quỷ nhưng trong thâm tâm nó vẫn e sợ thứ ác ý gần như có thể nuốt chửng cả mình kia.
Dù rất không tình nguyện, cánh tay đen vẫn rề rà chìm sâu xuống nền đất.
Diệp Ca đứng giữa tầng hầm lạnh lẽo, lặng lẽ chờ.
Hai phút sau, cánh tay đen trở lại bên vai Diệp Ca như đang chạy trốn, run rẩy nói: “Có… có.”
Diệp Ca khồng hề bất ngờ, anh chậm rãi liếc sang đống xác khô trước mặt rồi rời mắt, “ừ” một tiếng thật trầm.
Nói xong, anh quay người rời khỏi tòa nhà.
Nắng thu rọi xuống từ trên cao, tuy vẫn chói chang nhưng đã không còn cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè, song khi chiếu xuống vai chàng thanh niên vẫn không tài nào xua đi cảm giác ẩm ướt rét buốt trên người anh.
Diệp Ca nhìn về phía Kê Huyền cách đó không xa.
Người đàn ông lẳng lặng đứng ngoài tòa nhà, dáng người cao gầy được ánh mặt trời mạ lên một lớp vàng kim. Hắn cụp mắt, dường như đang chờ đợi gì đó.
Hắn như cảm giác được ánh mắt của đối phương, ngước mắt nhìn sang, đôi mắt đỏ rực sáng ngời dưới ánh nắng.
Diệp Ca đi về phía đối phương.
Kê Huyền: “Xong rồi?”
Trên mặt Diệp Ca không có biểu cảm gì, chỉ nhạt nhẽo “ừ” một tiếng.
Kê Huyền nhấc tay, không trung nứt ra một khe hở đỏ tươi, ngay sau đó một cốc trà sữa hiện ra, rơi xuống tay hắn.
“Nè.” Hắn đưa trà sữa qua.
Diệp Ca ngây người.
Anh còn chưa kịp phản ứng, cốc trà sữa nóng đã được nhét vào tay anh, nhiệt độ vẫn còn nguyên vẹn làm bàn tay anh nóng rực lên, cảm giác ấm áp chậm rãi lan ra từ nơi tiếp xúc.
“Anh không thích ạ?” Kê Huyền chớp mắt, hỏi.
Diệp Ca sững lại, anh cụp mắt nhận ống hút từ tay đối phương: “Cảm ơn.”
Hai người chậm rãi đi dọc theo con phố.
Hai tay Kê Huyền đút trong túi quần, hắn híp đôi mắt đỏ rực nhìn đường phố vắng vẻ, hỏi:
“Kế tiếp thì sao?”
Diệp Ca hút một ngụm trà sữa: “Chờ.”
Anh trầm tư bước về phía trước, sau đó đột nhiên khựng lại, quay sang nhìn Kê Huyền đứng cạnh mình, đôi mắt nhạt màu chăm chăm nhìn người đàn ông cao hơn mình trước mặt, sâu trong mống mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt của đối phương: “…Này.”
Lúc này Kê Huyền cũng dừng lại, khó hiểu đáp: “Sao?”
Bàn tay cầm cốc trà sữa của Diệp Ca khẽ siết lại, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như thường, như thể dù có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến anh biến sắc:
“Cậu không lo lắng à?”
“Lo lắng gì cơ?”
Diệp Ca híp mắt, ánh mắt thoáng hiện lên sự u ám: “Cậu có quan hệ huyết thống với Mẹ đúng không? Bà ta suy yếu cậu cũng sẽ suy yếu, vậy… nếu như loài người thắng thì sao?”
Nếu Mẹ chết thì sao?
Kê Huyền cong môi, giọng hắn hơi khàn, mang chút mập mờ thân mật:
“Anh, anh lo cho em à?”
Hắn đã từng hỏi câu này rất nhiều lần.
Diệp Ca chưa từng thẳng thắn trả lời hắn.
Nhưng lần này, Diệp Ca không hề để tâm đến thái độ của hắn, anh đăm đăm nhìn Kê Huyền, sau đó bỗng gật đầu.
“Ừ.”
Giờ đến lượt Kê Huyền ngẩn người.
Hắn nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt, dường như không dám tin vào tai mình.
“Bất kể giữa tôi và cậu từng xảy ra chuyện gì, ít nhất hiện tại chúng ta cùng một phe.” Diệp Ca không chút né tránh nhìn ngược lại hắn, nói một cách rõ ràng: “Vậy nên tất nhiên tôi phải lo cho cậu rồi.”
Anh chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ hỏi: “Ngay cả khi tính mạng bị đe dọa, cậu vẫn đứng về phía chúng tôi sao?”
“Không.” Kê Huyền bật cười.
Đôi môi như lưỡi dao mỏng hơi nhếch lên thành nụ cười rét lạnh, đôi mắt đỏ rực như máu tươi bán đông khóa chặt trên người chàng thanh niên trước mặt hắn, như một con rắn máu lạnh đang theo dõi con mồi; vẻ dịu dàng bình tĩnh đầy giả dối trước đó bị xé toạc, lộ ra sự tham lam và gian ác chỉ thuộc về ác quỷ, giọng hắn trầm thấp khàn đặc:
“Em sẽ luôn đứng về phía du͙© vọиɠ của mình.”
Người đàn ông nhấc tay chàng trai chạm lên môi mình, đặt lên mu bàn tay lạnh băng của đối phương một nụ hôn không có độ ấm, tựa như một tiếng thở dài của thần chết thoảng qua.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt đỏ rực cuộn trào du͙© vọиɠ chiếm hữu và cướp đoạt dán chặt trên người Diệp Ca, hắn khàn giọng nói:
“Mà anh chính là du͙© vọиɠ của em.”
Chàng thanh niên cụp mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt hổ phách nhạt màu, vẻ mặt có phần hờ hững và lãnh đạm, tựa như lưỡi dao sắc bén mà vô tình quan sát gương mặt tên ác quỷ trước mặt mình một cách đầy lí trí.
Thật lâu sau, khóe môi Diệp Ca cong lên như cười như không.
Anh trở tay nắm lấy bàn tay đối phương, ngón tay hơi siết chặt:
“Được, tôi rất mong đợi.”
Anh chưa bao giờ là một con mồi mà luôn là kẻ đi săn đứng đầu chuỗi thức ăn, chết chóc mà hung tàn, luôn sẵn sàng vặn cổ kẻ thù, đâm thủng ngực đối phương.
“Cố gắng hết sức?” Kê Huyền cười khẽ, hỏi.
Diệp Ca thản nhiên nhìn hắn:
“Cố gắng hết sức.”
Nói xong, anh buông tay đối phương rồi quay người đi tiếp về phía cuối đường.
Kê Huyền cụp mắt nhìn bàn tay vẫn còn đưa ra giữa không trung của mình.
Lòng bàn tay như vẫn còn vương lại nhiệt độ trên da đối phương, từng chút một thấm vào ngực hắn, hệt như rượu độc khiến người ta nghiện ngập khao khát, không thể cai được.
Nét cười trên môi hắn rạng rỡ hơn.
…Tốt lắm.
Cuối cùng cũng có tiến triển.
Diệp Ca uống cạn cốc trà sữa rồi ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác bên đường, chiếc cốc va chạm với đáy thùng kim loại phát ra tiếng vang giòn giã.
Đúng lúc này, điện thoại anh đổ chuông.
Diệp Ca nhận cuộc gọi.
“Chấp nhận rồi.” Giọng Vệ Nguyệt Sơ bên kia đầu dây hơi phập phồng: “Ban giám đốc của Cục quản lí đã chấp nhận đề nghị sơ tán người dân thành phố M của chúng ta.”
Diệp Ca trầm ngâm cụp mắt: “Ra vậy.”
Vệ Nguyệt Sơ ngạc nhiên: “…Hả? Sao cơ?”
Cô ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: “Bọn tôi đoán được anh muốn thăm dò Cục quản lý, nhưng lần này bên trên đồng ý đề nghị của chúng ta nhanh như vậy không phải đã chứng minh họ trong sạch rồi sao?”
Diệp Ca từ từ thở ra, nói: “…Không.”
Vệ Nguyệt Sơ không hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Diệp Ca nói: “Sơ tán một thành phố không phải chuyện nhỏ, không chỉ có kinh tế hoàn toàn đình trệ mà lòng dân cũng sẽ hoang mang và rối loạn, những thành phố lân cận cũng phải gánh chịu vô số rủi ro và áp lực, nhất là sau khi quỷ môn mở ra, cả nước cùng bị ảnh hưởng.”
Anh hỏi: “Cô sẽ vì đề nghị của một cấp dưới mà lập tức đưa ra quyết định lớn như vậy sao?”
“…” Vệ Nguyệt Sơ trầm mặc vài giây rồi đáp: “Không.”
Ít nhất phải cử quân đội thăm dò xem thông tin có đúng sự thật không trước, sau đó tiến hành hội nghị với các bộ ban ngành khác, rồi du thuyết và tranh biện rồi mới quyết định.
Chứ sẽ không quyết định nhanh chóng như vậy.
Diệp Ca chậm rãi nói ra suy đoán của mình: “Có thể Cục quản lí hiện giờ không tham dự vào chuyện này, nhưng chắc chắn họ có biết những chuyện gì đó.”
Vệ Nguyệt Sơ không khỏi tò mò, hỏi: “Vậy… nếu phía trên không đồng ý đề nghị của chúng ta thì sao?”
Diệp Ca: “Có hai khả năng.”
“Một, những chuyện này đã bị chôn vùi cùng việc Cục quản lí tái cơ cấu, toàn bộ những người biết rõ sự tình hoặc đã nghỉ việc, hoặc đã chết.”
Diệp Ca dừng lại chốc lát rồi nói tiếp:
“Hai, họ nhúng tay vào rất sâu, thậm chí có thể chính họ đã lên kế hoạch cho sự xuất hiện của Mẹ.”
Bên kia đầu dây chỉ còn tiếng thở rất khẽ của Vệ Nguyệt Sơ.
Hồi lâu sau, cô chầm chậm thở ra, chế giễu với giọng điệu không rõ cảm xúc: “Vậy… xem ra may là họ đồng ý với đề nghị của chúng ta.”
Diệp Ca gật đầu: “Đúng vậy, còn có thể xoay chuyển.”
Anh cúp máy rồi cất điện thoại vào túi, sau đó ngước mắt nhìn về phía xa.
Các con phố đan xen vào nhau, xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô khởi động cùng dòng người hối hả nhộn nhịp, những tòa nhà nối nhau san sát, thoạt trông rất giàu sức sống.
…Thành phố này vẫn còn cơ hội.
…
Đêm đã dần khuya.
Cục trưởng Tổng cục quản lí hiện tượng siêu nhiên chậm rãi đi về phía nhà mình.
Ông là một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt mệt mỏi, mái tóc tuy đã hoa râm nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, quầng thâm dưới mắt đen xì, dường như đã rất lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
Ông giơ tay, khóa vân tay trên cửa phát ra một tiếng “bíp” rồi từ từ mở ra.
Cục trưởng bước vào trong nhà.
Nhưng chưa đi được mấy bước ông đã khựng lại.
Căn phòng trước mặt tối đen như mực.
Nhưng không biết tại sao, cục trưởng lại có cảm giác như đang bị theo dõi, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến ông ta sợ hãi và run sợ theo bản năng.
Ông nhanh chóng rút khẩu súng đặc chủng bên thắt lưng ra, chĩa vào bóng tối sâu thẳm trước mặt.
“Rầm.”
Cửa phòng đóng lại sau lưng ông ta.
Cục trưởng bất giác rùng mình, sống lưng lập tức căng chặt, ngón tay siết chặt khẩu súng, vững vàng chĩa vào bóng tối, ông ta nghiêm giọng quát:
“Ai! Đi ra!”
Tuy nghe rất khí thế nhưng đáy lòng ông ta lại đang thấp thỏm.
Từ khi Quỷ Môn mở ra, nhà ông càng thêm kín cổng cao tường với vô số biện pháp bảo vệ, ông không tưởng tượng nổi thế mà lại có một thứ có thể im hơi lặng tiếng đột nhập vào đây, quả thật là… quá kinh khủng.
Lúc này, một bàn tay tái nhợt thon dài chầm chậm vặn chiếc đèn trên bàn lên, ánh đèn dần sáng xua đi bóng tối trong phòng.
Trên ghế sô pha cạnh bàn trà, thân hình cao ráo của chàng thanh niên được ánh đèn lờ mờ phác họa, nửa bên mặt tái nhợt được ánh đèn chiếu sáng, ánh vàng uốn lượn theo đường cong xinh đẹp của gò má, rơi vào đôi mắt nhạt màu sâu thẳm: “Chào buổi tối.”
“Cậu là ai?” Cục trưởng Tổng cục căng thẳng, ông lui dần về sau, muốn giữ khoảng cách an toàn nhất định với đối phương.
Chàng thanh niên trước mặt mỉm cười: “Tôi là ai không quan trọng.”
Anh đứng dậy, không nhanh không chậm ép sát về phía đối phương, thân hình mảnh khảnh đứng giữa ánh sáng và bóng tối, mang theo áp lực đáng sợ khiến người ta nghẹt thở.
“Quan trọng là… ông biết những gì?”
Mười phút sau.
Cục trưởng Tổng cục bị trói gô vào ghế sô pha, mặt mũi ông ta tái mét, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng mờ nhạt của chàng thanh niên trước mặt.
Ông đã dùng đủ mọi biện pháp, từ uy hϊếp đến thương lượng, đều không thể ngăn cản hành động của đối phương.
Hơn nữa, đã lâu vậy rồi mà bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, rõ ràng chờ cứu viện cũng không thiết thực.
Gương mặt ông ta được đèn chiếu sáng rõ, nhưng mặt mũi đối phương vẫn luôn khuất trong bóng tối, vị thế và thông tin bị áp chế khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ, nhưng dẫu sao cũng là một người từng trải, những cảm xúc đó không thể hiện trên mặt ông ta.
Ông bình tĩnh hỏi:
“Vậy… cậu muốn biết chuyện gì?”
“Hơn ba mươi năm trước,” Giọng nói lạnh lùng của chàng thanh niên vang lên cách đó không xa: “Tại sao Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tái cơ cấu?”
Con ngươi cục trưởng Tổng cục co lại.
Ông không ngờ ngay câu đầu tiên đối phương đã đâm thẳng vào điểm yếu của mình.
Ông nghiến răng, hít thở dồn dập.
Người thanh niên nhìn xuống ông ta từ trên cao, hỏi thêm lần nữa:
“Tại sao thành phố M lại trở thành cửa?”
Trán cục trưởng vã mồ hôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dần xuống má, rơi vào cổ áo ông ta.
Đối phương thong thả cúi người, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao bằng băng:
“…Thi thể Kỳ Nhu… ở đâu?”
Cục trưởng giật mình, ông ta như nhìn thấy quỷ, mặt mũi trắng bệch nhìn chằm chằm bóng dáng người trước mặt, giọng khàn đến mức không thể nghe ra âm sắc ban đầu:
“Rốt… rốt cuộc cậu là ai…?”
Ngay sau đó, đèn phòng sáng lên sau một tiếng “tách”.
Chàng thanh niên cao gầy đứng trước mặt ông ta không còn che chắn, đôi mắt nhạt màu như bầu trời sương giá, ánh mắt không vui không giận nhìn xuống ông ta, môi mỏng nhạt màu hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không chút vui vẻ:
“Tôi là Diệp Ca.”
Gương mặt cục trưởng Tổng cục biến sắc, đôi môi tái nhợt run rẩy, ông ta trợn to mắt nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt.
Diệp Ca cười, nói: “Có vẻ đúng là ông đã từng nghe đến cái tên này rồi.”
Giọng cục trưởng như tiếng muỗi vo ve:
“Cậu là… con trai của cô ấy.”
Trong phút chốc, người đàn ông đang nghiến răng chuẩn bị liều mạng với anh đến cùng trước mặt như bị rút cạn tinh thần, cả người gục xuống, ông ta run run lẩm bẩm:
“…Gây nghiệp mà.”
Diệp Ca bình tĩnh nhìn ông ta, yên lặng chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cục trưởng Tổng cục mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, ông ta ngước mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt, mệt mỏi nói:
“Được, tôi nói hết cho cậu.”
Ngón tay xuôi bên người Diệp Ca hơi nắm lại.
Nhưng, đối phương nói tiếp: “Nhưng… trước đó tôi muốn dẫn cậu đi gặp một người.”
Cục trưởng Tổng cục bất đắc dĩ cười: “Yên tâm, tôi không chạy đâu.”
Diệp Ca đăm đăm nhìn ông ta rồi cúi người, một tia rét lạnh lóe lên trên ngón tay anh, sợi dây trên người người đàn ông trước mặt rơi xuống.
Cục trưởng Tổng cục đứng dậy, thở dài, nói: “…Đi thôi.”
…
Trụ sở chính Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Thanh máy chậm chạp đi xuống, con số trên màn hình từ -4 biến thành -5.
Diệp Ca nhíu mày.
Dù sao anh cũng là nhân viên Cục quản lí, trước đây cũng từng tới đây công tác, tuy không thể nói anh nắm rõ cấu trúc của trụ sở chính trong lòng bàn tay nhưng cũng có làm quen và biết được những điều cơ bản, nhưng… anh chưa từng biết hóa ra Cục quản lí còn có tầng hầm thứ năm.
Tầng này không có nút bấm, mà trực tiếp đi đến sau khi cục trưởng Tổng cục quét vân tay và đồng tử.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh.
Cách đó không xa là một bức tường kim loại dày trông rất uy nghiêm và lạnh lẽo, bên cạnh có một cánh cửa được khóa cẩn thận bằng công nghệ bảo mật cao.
Cục trưởng Tổng cục do dự liếc nhìn Kê Huyền đứng sau Diệp Ca.
Diệp Ca nhìn thấu sự nghi ngờ của ông ta, nói:
“Yên tâm, có thể tin cậu ta.”
Cục trưởng thở dài, nghiến răng nói: “Được.”
Ông ta rút thẻ từ quẹt vào khe đọc thẻ, sau đó lại quét vân tay và đồng tử, rồi cánh cửa dày nặng trước mặt mới chậm rãi mở ra.
Diệp Ca sững lại.
Xa xa là một hành lang lạnh lẽo vắng lặng, xung quanh hai bên là lan can kim loại, tựa như… một nhà tù khổng lồ.
“Đi thôi.” Cục trưởng Tổng cục đi đầu.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo động vang lên trên đầu họ, ánh sáng màu đỏ phủ trùm xuống, báo hiệu nguy hiểm đang tới.
Cục trưởng Tổng cục ngây người: “Chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy màn hình đen trước mặt đột nhiên hiện lên một hình ảnh… báo động cấp S.
Hình ảnh từ camera giám sát bên ngoài tòa nhà chợt hiện lên, mây đen từ xa cuộn tới, những bóng người gớm ghiếc đáng sợ hiện ra từ bóng tối, hệt như một quân đoàn lệ quỷ đang điên cuồng lao về phía tòa nhà.
Căn cứ theo hơi thở, ở đây có ít nhất ba con quỷ cấp S.
Diệp Ca nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng rõ rệt.
Tại sao?
Nếu đó là lệ quỷ do Mẹ tập hợp, sao chúng lại biết anh đang ở đây?
Kê Huyền ngước đôi mắt đỏ rực nhìn lêи đỉиɦ đầu, chầm chậm nói: “E rằng… là chúng ta dẫn chúng tới.”
Diệp Ca ngạc nhiên.
Kê Huyền cong môi:
“Chi trưởng… anh nhớ không?”
Phải biết, giữa Mẹ và chi trưởng có một loại cảm ứng vô cùng kì diệu.
Mà giờ đây, bà ta đang nóng nảy.
Đôi mắt đỏ rực lưu chuyển, hắn quay người đi về phía thang máy: “Hai người đi đi.”
Diệp Ca: “…Này.”
“Em nhất định sẽ an toàn trở về, anh yên tâm.” Trước khi thang máy đóng lại, Kê Huyền mỉm cười: “Dù sao anh cũng đã đồng ý để em theo đuổi, không phải sao?”
Diệp Ca: “???”
Tôi đồng ý lúc nào???
Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, thang máy trước mặt đã khép lại, di chuyển lên trên.
Cục trưởng Tổng cục chờ anh cách đó không xa.
Diệp Ca chậm rãi hít thật sâu, sau đó anh quay người đi về phía ông ta, nói:
“…Đi tiếp đi.”
Hai người nối tiếp nhau đi sâu vào trong, tiếng bước chân vang vọng trong hành làng trống trải.
Cuối hành lang là một vách tường trong suốt, phía sau là lan can sắt sẫm màu, sau nữa là một tầng cách li.
Sau lớp cách li là một “người” có hình dạng cực kì đáng sợ.
Một nửa cơ thể là con người, già nua, nhăn nheo, lưng còng, có vẻ đã vài trăm tuổi, trông như một loại trái cây mất nước héo úa, đôi mắt đυ.c ngầu, tuy nhiên ông ta vẫn còn sống. Nhưng nửa còn lại là một cục thịt đỏ tươi đáng sợ, bề mặt lồi lõm phập phồng, bên trên có vô số gân xanh uốn lượn đang nhấp nhô, to lớn đến mức chiếm hơn nửa phòng giam.
Cục trưởng Tổng cục tháo kính, lau đi lớp sương mờ trên đó, nói”
“Đây là… cục trưởng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên hơn ba mươi năm trước.”
Ông ta đeo kính lại: “Kỳ Thành Tắc.”
Diệp Ca giật mình: “…Kỳ?”
“Đúng vậy.”
Cục trưởng Tổng cục gật đầu, ông nghiến răng, khô khan nói:
“Nếu… xét theo huyết thống, ông ta là ông ngoại cậu.”
————————–
Tác giả:
Diệp Ca: “Cố gắng hết sức.”
Kê Huyền: “Anh đồng ý để em theo đuổi rồi, yeah.”