Quan tài rỗng…?
Diệp Ca ngây người đứng giữa nghĩa trang.
Hai chân anh như cắm rễ vào đất bùn mềm ẩm bên dưới, đôi mắt đăm đăm nhìn bia đá phủ bụi trước mặt, mỗi chữ khắc trên đó đều hết sức quen mắt, nhưng khi các nét đan xen vào nhau anh lại hoàn toàn không nhận ra đó là chữ gì.
Đầu óc anh rối bời.
“Đúng rồi!” Cánh tay đen như chợt nghĩ đến chuyện gì, nói: “Tuy quan tài trống nhưng trên đáy quan tài hình như có vẽ gì đó…”
Diệp Ca như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Anh quay sang, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh tay đen, giọng nói không biết từ lúc nào đã khàn đặc, gần như không còn nghe ra âm sắc ban đầu.
“…Gì?”
Cánh tay đen hoảng hồn, nó rụt người ra sau theo bản năng, lắp bắp nói:
“Có, có một cái…”
Những từ còn lại kẹt trong họng nó.
Chỉ thấy lưỡi hái khổng lồ đột ngột hiện ra trong tay chàng thanh niên trước mặt, dưới ánh mặt trời lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh căm chói mắt, giọng anh trầm khàn như đang cố kiềm chế một thứ cảm xúc kinh khủng nào đó, hệt như dung nham dưới lớp băng dày đang chực tuôn trào:
“Tránh ra.”
Cánh tay đen đờ người trong giây lát rồi dùng tốc độ nhanh nhất hoảng loạn lăn xuống khỏi bia mộ, rồi run rẩy lùi ra nơi xa nhất.
Ngay sau đó, lưỡi dao hạ xuống, nền đất vốn đã được nén chặt bị xới tung trong nháy mắt, mùi đất lạnh lẽo chôn sâu bên dưới xộc lên tanh tưởi và ẩm ướt, hơi đất cuộn lên tan vào không khí, lớp gỗ quan tài mục nát bạc màu lộ ra trần trụi.
Ngón tay lạnh băng tái nhợt của chàng thanh niên siết chặt chuôi lưỡi hái, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch nhưng lại không hề run rẩy.
Hệt như đêm giông tố ấy, khi anh chậm rãi cắm lưỡi dao vào ngực bố mình.
Cánh tay đen nhìn Diệp Ca đang đưa lưng về phía mình.
Tấm lưng thẳng tắp của chàng thanh niên căng chặt, anh đứng bất động trước ngôi mộ hỗn độn, như một chiếc bóng đen kịt cắm rễ giữa khung cảnh hoang tàn trước mặt.
Nó vô thức nhẹ nhàng trôi về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, một sức mạnh vô hình kéo cánh tay đen ngược về.
Cánh tay đen giật mình nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông lạnh mặt cụp đôi mắt đỏ rực, áp lực nặng nề đè xuống, cánh tay đen co rúm lại nhưng đối phương cũng không nói gì, chỉ lắc đầu với nó rồi rời mắt ngước nhìn chàng thanh niên đứng cách đó không xa, sâu trong đôi mắt đỏ rực u ám lóe lên vẻ nặng nề không ai hiểu được.
Diệp Ca chầm chậm ngồi xổm xuống trước quan tài gỗ.
Quan tài chôn không sâu, gần như anh vừa vươn tay đã có thể chạm đến nó.
Diệp Ca duỗi tay, ngón tay khựng lại giữa không trung trong chớp mắt, sau đó lại tiếp tục đưa tới, từ từ đặt lên lớp gỗ quan tài.
Tiếp đó, một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, ván gỗ bên ngoài nứt ra một vết cắt bằng phẳng nhẵn nhụi rồi vỡ tan tành thành nhiều mảnh trượt khỏi quan tài, để lộ bên trong trống rỗng.
Quả nhiên, giống như cánh tay đen đã nói.
Đây chỉ là một cái quan tài rỗng.
Bên trong… không có gì cả.
Diệp Ca nhìn đáy quan tài.
Anh vừa nhìn đã nhận ra những nét vẽ màu nâu sẫm dưới lớp mùn cưa và gỗ vụn chắc chắn được vẽ bằng máu tươi.
Diệp Ca hất những mảnh vụn phía trên, để lộ hình vẽ hoàn chỉnh.
…Là logo cũ của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Nhưng so với hoa văn trên chiếc hộp sắt đựng đôi mắt, trông nó có vẻ có nhiều nét hơn, một số khoảng trống cũng được bổ sung thêm để trở nên hoàn chỉnh và đồ sộ hơn, được vẽ từng nét bằng máu tươi đã khô lên đáy quan tài.
Diệp Ca lần ngón tay theo một nét trong đó.
Máu tươi năm đó đã thấm vào lớp gỗ quan tài mục nát, chỉ cần chạm vào Diệp Ca đã dễ dàng nhận ra kí hiệu này vô cùng xưa cũ, gần như cùng tuổi với quan tài.
Không lẽ… từ khi chôn xuống đây đã là một quan tài trống sao?
Vậy… thi thể mẹ anh đâu?
Ngón tay đặt trên quan tài của Diệp Ca run lên, anh hít thật sâu rồi chậm chạp rút tay lại, siết chặt thành nắm đấm bên người.
…Dù thế nào chăng nữa, chắc chắn Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên có liên quan đến chuyện này.
Đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên cụp xuống, ngọn lửa âm thầm thiêu đốt trong vực sâu, như ánh lửa bùng lên rực rỡ trong bóng tối; nét mặt anh không biểu lộ chút cảm xúc nào, song sâu trong đôi mắt lại toát ra sự đáng sợ đang được kiềm chế.
Diệp Ca đứng dậy.
Đúng lúc này, tiếng cánh tay đen vang lên sau lưng anh: “Á!”
Anh giật mình, quay lại nhìn ra sau.
Liền thấy cánh tay đen bay về phía anh, rơi vào trong quan tài, dường như nó đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó, sau đó cơ thể nó hóa thành hư ảo, từ từ chìm xuống.
Một phút sau.
Tiếng hét thảm thiết vọng lên từ sâu dưới lòng đất.
Diệp Ca giật mình, anh bước tới theo bản năng.
Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, cánh tay đen đã chui khỏi mặt đất như đang trốn chạy, nó dán chặt cả người lên vách quan tài, há miệng run rẩy nỏi: “Dưới… dưới đó… dưới đó có…”
Ánh mắt Diệp Ca sầm xuống.
Anh kéo cánh tay đen khỏi mặt đất, ném nó lên vai mình, sau đó biến ra lưỡi hái.
Diệp Ca ngước mắt nhìn bia đá phía trên quan tài trong giây lát, sự đau khổ thấp thoáng hiện lên trong mắt anh.
Anh rời mắt, giơ tay chuẩn bị phá hẳn ngôi mộ trước mắt.
Nhưng, giây kế tiếp, từ cổ tay chợt truyền lại một cảm giác lạnh băng.
Diệp Ca ngẩn người, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Kê Huyền không biết đã tiến đến từ khi nào, hắn sóng vai đứng cạnh anh, ngón tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của chàng thanh niên, kéo anh ra sau lưng mình bằng một sức mạnh không thể chống cự, hắn hơi cụp mắt, giọng nói bình tĩnh và ôn hòa:
“Để em.”
Giây kế tiếp, biển máu đỏ tươi dâng lên từ dưới đất cuốn cỗ quan tài lên, sức mạnh vô hình dạt bùn đất ra, gần như chỉ trong thoáng chốc mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu vài chục mét.
Gương mặt vốn cũng không hồng hào gì của Kê Huyền lập tức trắng bệch, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút thay đổi cảm xúc gì.
Diệp Ca chăm chăm nhìn hắn.
…Bí mật đằng sau quan tài nhất định có liên quan đến Mẹ, mà đối phương làm như vậy không khác gì trực tiếp đối chọi với áp chế về huyết thống của Mẹ.
Trước đây anh không nhờ Kê Huyền giúp đỡ cũng bởi vì vậy.
Kê Huyền tội gì… phải làm thế chứ?
Kê Huyền không nói gì, hắn chỉ bình tĩnh lùi về sau chừa đường.
Diệp Ca rời mắt.
Hiện tại dù cánh tay đen không nhắc nhở, anh vẫn cảm nhận được động tĩnh đáng sợ từ mặt đất truyền lên.
Hành động vừa rồi của Kê Huyền nhất định không chỉ là dời đi một lớp đất.
Dù đã chôn sâu vài chục mét, hơi thở này cũng không thể bị che giấu hoàn toàn, nó có thể làm cho Diệp Ca lúc đầu không phát giác được gì, ngay cả cánh tay đen thân là ác quỷ cũng phải quan sát hồi lâu mới nhận ra điểm bất thường, chứng tỏ nó còn được bảo vệ bởi cách khác.
Diệp Ca tiến một bước, nhìn xuống đáy vực sâu.
Con ngươi anh co rút dữ dội.
Gió lạnh len qua tóc anh, lướt qua vầng trán và vái gáy nhễ nhại mồ hôi lạnh, một nỗi sợ sinh ra từ tận sâu trong xương máu anh, nội tạng như xoắn vào nhau, lan tràn khắp mạch máu xương cốt.
Dưới vực sâu, sóng đen sền sệt dập dờn.
Ác ý thuần túy nồng đậm không lẫn chút tạp chất từ từ dâng lên từ sâu dưới lòng đất rồi hòa vào không khí, cỏ dại trên đất lập tức trở nên héo úa đen đúa, chỉ trong chớp mắt đã mất đi sự sống, bia mộ xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện từng tâng sương dày đặc.
Giữa sóng nước, từng gương mặt con người lần lượt nổi lên, mỗi một khuôn mặt đều nhăn nhó khổ sở như đang kêu gào thảm thiết mà không phát ra tiếng, họ vùng vẫy giữa sông ngầm đen kịt, giơ cẳng tay gầy trơ xương về phía bầu trời trên đầu, hơi thở đáng sợ khiến người ta khó thở gần như tạo thành thực thể, còn những gương mặt không rõ rệt đang kêu gào kia cứ tụ lại rồi tiêu tán trong không trung, sau đó lại bị kéo vào giữa cơn sóng dữ.
“Đó… đó là cái gì?”
Diệp Ca mở to mắt lẩm bẩm.
Cánh tay đen níu chặt cổ áo anh, nó run rẩy, lắp bắp nói: “Anh… anh có nhớ lúc trước tui có nói với anh về ác ý có thể ô nhiễm cả linh hồn lẫn lệ quỷ không?”
Diệp Ca giật mình, anh quay sang nhìn cánh tay đen trên vai: “Ý mày là…”
Cánh tay đen lủi dần ra sau lưng Diệp Ca, nó không khỏi sợ hãi, nói:
“Những thứ này… toàn bộ đều là nó.”
Ngay lúc này, lớp bùn đất bỗng có động thái khác lạ.
Tiếng móng tay cào ván quan tài nghe chói tai và đáng sợ, những cánh tay tái mét thối rữa vươn ra khỏi lớp đất bùn ướt mềm sau đó kéo lê thân thể bị kiến và côn trùng gặm nhấm sứt sẹo bò ra, đám tóc như cỏ khô và hơn nửa lớp da đầu rũ xuống, hốc mắt đen ngòm của chúng nhìn về phía duy nhất có hơi thở của người sống. Từng thi thể chui ra khỏi mặt đất, những cánh tay đã lộ ra xương trắng quơ về phía Diệp Ca.
“A…”
“A a…”
Dây thanh quản mục nát chật vật ma sát vào nhau.
Diệp Ca híp mắt, lưỡi dao sắc bén lóe lên vẻ rét lạnh hiện ra trong tay anh.
Dù sao anh cũng đã từng trải qua những cảnh tượng đáng sợ hơn trong trò chơi, với anh mà nói khung cảnh này không đủ gây sợ hãi.
“…Cứu tôi…” Thi thể thối rữa rêи ɾỉ.
“Đau quá…”
“Đau quá… Mẹ ơi…” Thi thể trẻ con phát ra tiếng kêu khóc khàn khàn: “Tối quá…”
“Ai đó mau cứu tôi…”
Diệp Ca ngây người.
Đây không phải quái vật.
Mà là linh hồn người sống bị trói buộc với thi thể.
Trong lúc anh đang ngẩn người, xương ngón tay của một trong số những thi thể thối rữa bắt được ống quần anh, tiếng ăn mòn “xèo xèo” vang lên, làn sương dày đặc tràn ra từ nơi thi thể chạm vào. Diệp Ca kịp thời phản ứng, lưỡi dao sắc bén rạch qua, cắt bỏ phần vải bị chạm vào. Miếng vải còn chưa kịp rơi xuống mặt đất đã bị ăn mòn toàn bộ, một khoảng đất bùn nhỏ bên dưới cũng bị ăn mòn lõm xuống.
…Thứ ác ý có thể ô nhiễm cả lệ quỷ.
Ánh mắt Diệp Ca tối lại.
Cánh tay đen níu chặt cổ áo Diệp Ca, lắp bắp: “Làm… làm thế nào đây?”
Diệp Ca nghiến răng, không trả lời.
Lưỡi hái là “răng”, mà trước mặt là linh hồn của người sống.
Anh quay sang nhìn Kê Huyền: “Có thể phong ấn nó lại không?”
Kê Huyền gật đầu.
Ngón tay nhợt nhạt của hắn hơi nhấc lên, sức mạnh vô hình vây làn sương dày đặc trong không khí lại, từ từ đè nó xuống vực sâu dưới lòng đất. Làn sương không còn, thi thể trên mặt đất cũng mất đi sức sống, hệt như những con rối gỗ mất đi sợ dây điều khiển, đổ rạp xuống đất bất động.
Cơ thể Kê Huyền khẽ lảo đảo.
Hắn nhanh chóng ổn định lại, trước khi Diệp Ca nhìn sang đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, hắn nói:
“Hiện tại em chỉ khôi phục nguyên dạng của nó chứ không thể phong ấn vĩnh viễn được.”
Ý nói: nơi này giống như quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ tung, chuyện này đã nằm ngoài khả năng khống chế của Kê Huyền.
Diệp Ca cụp mắt nhìn nghĩa trang lộn xộn trước mặt.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu lại chiếu rọi, trùm lên vai anh, nhưng anh lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Loại bỏ… những yếu tố gây xao nhãng.
Diệp Ca chợt nghĩ đến gì đó, anh giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía thành phố.
…Đúng rồi.
…
“Roẹt…!”
Tấm thảm cũ kĩ trên sàn nhà bị xé toạc, bụi bay mù mịt trong căn phòng mờ tối.
Hai con ma hù dọa một lớn một nhỏ ngồi trên xà nhà, hệt như hai cục thạch đặt cạnh nhau.
“Vụ gì đây?”
“Tui cũng không biết nữa!”
“Anh ấy đang tìm cái gì hả?”
“Không biết mà…”
Hai con ma hù dọa bay về phía chàng thanh niên đang tàn phá căn phòng một cách bừa bãi, hỏi: “Cần bọn tui giúp gì không?”
Diệp Ca quay sang nhìn chúng.
Á, đẹp trai quá đi.
Lâu rồi không gặp, hình như còn đẹp trai hơn nữa.
Trên gương mặt đơn giản của hai con ma hù dọa lộ ra vẻ si mê, chúng cực kì nhiệt tình, nói: “Bọn tui ở đây lâu lắm rồi đó! Anh cần tìm cái gì cứ nói với bọn tui là được!”
Diệp Ca lấy ra một tờ giấy với một hoa văn được vẽ bằng những nét đơn giản.
“Tụi mày có thấy chỗ nào có hình như này trong nhà không?”
Hai con ma hù dọa cẩn thận nhớ lại.
“À!” Ma hù dọa lớn chợt nhớ đến gì đó, bỗng nhảy dựng lên: “Hình như… hình như có thật đó!”
“Ở đâu?”
Ma hù dọa lớn chỉ lên trần.
Diệp Gia khựng lại, sau đó rề rà ngẩng đầu nhìn lên.
Trong bóng tối, trần nhà bám bụi xám xịt, song nếu nhìn kĩ vẫn có thể loáng thoáng nhận ra đường nét uốn lượn màu nâu phía trên tạo thành một hình vẽ cực lớn… giống hệt với cái được vẽ trên đáy quan tài mẹ anh vậy.
…Quả nhiên.
Diệp Ca ngẩng đầu, anh đăm đăm nhin hình vẽ phức tạp mà quái dị trên đó, ánh mắt tối đi.
Quỷ Vương là kẻ đại diện cho Mẹ.
Vì vậy, xét trên mức độ nào đó, hành động của hắn đại diện trực tiếp cho ý chí của Mẹ.
Diệp Ca lấy điện thoại gọi cho Lưu Triệu Thừa, bình tĩnh hỏi:
“Trưởng phòng, sếp biết giếng âm bắt đầu xuất hiện từ lúc nào không?”
“Hừm…” Giọng Lưu Triệu Thừa vang lên bên kia đầu dây, sau một lúc lâu ông ta mới nói: “Lúc tôi gia nhập Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, có rất nhiều khái niệm và nghiên cứu chưa quá hoàn thiện, trên lí thuyết mà nói thì giếng âm xuất hiện cùng thời gian với thành phố…”
Diệp Ca ngắt lời ông ta: “Nhưng nếu thật sự là vậy thì chẳng phải trước khi Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên được thành lập, giếng âm đã hội tụ âm khí hơn ngàn năm rồi sao?”
Lưu Triệu Thừa cứng họng: “Ừm… Có thể… là cùng với sự phát triển của con người…”
Ánh mắt Diệp Ca u ám, anh hỏi: “Khái niệm giếng âm được đặt ra từ lúc nào?”
“Đâu đấy khoảng hơn ba mươi năm trước.”
“Sau khi Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên tái cơ cấu?”
Lưu Triệu Thừa sửng sốt: “…Đúng vậy.”
Diệp Ca cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn cho những người khác.
…
Dưới tòa nhà.
Xa xa, tiệm trà sữa nơi góc phố vẫn mở cửa nhưng vẫn vắng vẻ hệt như lần trước.
Tiếng bản tin ồn ào phát ra qua lớp kính cửa hàng điện máy.
“…Sự kiện siêu nhiên xảy ra khắp nơi, nước ta đang khẩn trương đưa ra những biện pháp liên quan để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của người dân…”
Diệp Ca rời mắt.
Lần trước anh đến tòa nhà là này vẫn giữa hè nóng bỏng.
Mà giờ đây, khí trời đã gần vào thu, dư âm của mùa hè vẫn còn sót lại trong không khí nhưng hơi lạnh đã bắt đầu lan ra, len lỏi vào lớp quần áo mỏng.
Tòa nhà cũ kĩ lẳng lặng đứng sừng sững trước mắt anh, cảm giác âm u toát ra từ hành lang tối tăm bên trong.
Chẳng mấy chốc, có tiếng hô lớn vang lên cách đó không xa:
“Này! Anh Diệp!”
Diệp Ca quay đầu nhìn sang phía âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và BLAST đang đi về phía anh, Vệ Nguyệt Sơ vừa vẫy tay vừa chạy bước nhỏ đến trước mặt anh: “Này, anh gọi bọn tôi tới đây gấp vậy làm gì thế?”
Diệp Ca mím môi, nhìn Trần Thanh Dã: “Cậu có mang đồ tôi nhờ đến không?”
Trần Thanh Dã gật đầu.
Anh ta mở balo sau lưng, lấy ra ba cái máy thăm dò.
“Hả?” BLAST nhướng mày: “Cầm cái này làm gì?”
Diệp Ca nói: “Đây là đồ chúng ta tịch thu được, máy thăm dò chính xác nhất, nhạy hơn máy phát hiện hơi thở nhiều.”
Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày: “Chúng ta cần tìm cái gì?”
“Ác ý.” Diệp Ca nói.
Cả nhóm sững sờ: “Ác ý?”
“Rất giống với âm khí, nhưng nó đen tối và hung ác hơn, thậm chí còn có thể ô nhiễm cả lệ quỷ.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Ca nói tiếp: “Diện tích tòa nhà này quá lớn, tốt nhất chúng ta nên chia ra hành động.”
Vệ Nguyệt Sơ ước chừng đạo cụ trong tay, rồi ngước nhìn Diệp Ca: “Vậy anh thì sao?”
Diệp Ca lấy cánh tay đen trong túi ra, lắc lắc: “Tôi dùng nó.”
Mọi người: “…”
Khoan đã, đây không phải cái đạo cụ mà anh nói chỉ dùng được một lần trước đó à?
Cánh tay đen thân thiện vẫy tay chào ba người trước mặt: “Hi!”
Mọi người: “…”
Đờ mờ chứ rốt cuộc nó là cái gì?
Dường như Diệp Ca hoàn toàn không định giải thích, anh thả cánh tay đen lên vai mình rồi quay sang nói với ba người.
“Đi thôi, một khi có phát hiện gì thì hãy liên lạc ngay.”
Anh quay sang nhìn Kê Huyền đứng bên cạnh, thoáng ngừng lại một chốc rồi chậm chạp nói tiếp:
“Cậu ở bên ngoài chờ bọn tôi là được.”
Kê Huyền cong môi, ý cười xẹt qua sâu trong đôi mắt đỏ rực, hắn nhẹ giọng đáp:
“Được.”
Trong tòa nhà.
Từng cánh cửa sắt đóng chặt, trên bức tường xám xịt đầy những bức vẽ nguệch ngoạc, cả tòa nhà không có chút hơi người, chỉ có tiếng bước chân đều đặn vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.
Ánh mặt trời mùa thu chiếu xuyên qua ô cửa thủy tinh bẩn thỉu, gắng gượng soi sáng khung cảnh u ám trước mắt.
Sau án mạng lần đó, những hộ gia đình trong tòa nhà lần lượt chuyển đi, hơn nữa sau đó còn xảy ra bách quỷ dạ hành khiến nó hiện tại gần như đã trở thành nhà hoang.
Diệp Ca tiến lên một mình, thân hình cao ngất được ánh sáng phác họa càng thêm nổi bật giữa hành lang u ám.
Cánh tay đen giữ chặt vai anh, dọc theo đường đi nó hết nhìn đông lại ngó tây, tìm kiếm bất kì dấu vết nào.
Họ càng càng đi càng sâu.
Cánh tay đen hỏi: “Này… nói chứ, sao tự dưng anh muốn quay lại đây thế?”
“Có nhiều phụ nữ bị lột da, nhiều địa điểm tử vong như vậy, nơi này có gì đặc biệt à?” Nó gãi bàn tay mình, không hiểu hỏi: “Hơn nữa, không phải lúc đầu người của Cục quản lí đã kiểm tra nơi này một lần rồi sao?”
Diệp Ca nhìn xa xăm trong bóng tối, anh nói:
“Sao một cô gái trẻ lại đi vào tòa nhà này một mình?”
Ánh mắt anh lặng lẽ quét qua hành lang trước mặt, cùng với từng căn phòng bị khóa kín, anh nói tiếp: “Trong tài liệu có nói, cô ta không có bạn bè hay thân thích nào trong tòa nhà này, địa chỉ của cô ta là ở phía bên kia thành phố, nhưng cô ta lại lên xe buýt quỷ chạy hơn nửa thành phố chỉ để chết trong tòa nhà này, mày nghĩ là tại sao?”
Cánh tay đen giật mình: “Ý anh là…?”
“Ừ.” Diệp Ca gật đầu, đôi mắt nhạt màu híp lại nhìn khung cảnh vô cùng u ám xung quanh, anh bình tĩnh nói:
“Người chết là ai không quan trọng bằng địa điểm chết.”
…Ví trí của tòa nhà này là điểm mấu chốt.
Họ tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm bất kì dao động khác thường nào trên từng tấc đất.
Ngay lúc này, chuông điện thoại Diệp Ca vang lên.
Anh nhận cuộc gọi, micro phát ra từng tiếng “rè rè”, giọng Vệ Nguyệt Sơ đứt quãng vang lên bên kia đầu dây, giọng cô nghe hơi không bình tĩnh: “…Tầng hầm… mau tới đây…”
Dường như cô đã phát hiện gì đó.
Diệp Ca chấn động.
Anh nhét điện thoại vào túi, sau đó chạy hết sức xuống tầng hầm.
Ánh sáng dưới hầm lờ mờ, đèn trần nhấp nháy phát ra tiếng “rè rè”, chiếu sáng bức tường thô ráp bẩn thỉu.
Một mùi hôi thối âm u lượn lờ trong không khí.
Vệ Nguyệt Sơ đứng cuối hành lang, gương mặt xinh đẹp hơi trầm xuống, tay nắm chặt cưa điện vẫn đang kêu rè rè, bức tường trước mặt đã bị phá dỡ bằng bạo lực.
Vô số xác chết khô quắt lộ ra sau khoảng không của bức tường, đầu lâu xếp chồng lên nhau, toàn bộ đều trông như xác khô, như thể nước trong cơ thể đã bị rút sạch, lớp da nâu xám dính chặt vào xương, từng gương mặt đều nhăn nhó khổ sở, mà phía sau những bộ xương đó là một hình vẽ khổng lồ, hằn sâu vào tường như đã hòa thành một thể với bức tường, trông cực kì đáng sợ.
Hai người còn lại lần lượt chạy đến.
BLAST hoảng hồn giật ngược về sau, cậu ta hít hà: “Cái quái gì đây?!”
Trông Trần Thanh Dã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng biên độ phập phồng tăng mạnh của l*иg ngực đã chứng tỏ anh ta cũng không mấy bình tĩnh.
Diệp Ca quay sang nhìn Trần Thanh Dã: “Có mang bản đồ tới không?”
Trần Thanh Dã gật đầu, sau đó lấy tấm bản đồ thành phố M ra từ balo trên lưng.
Diệp Ca trải tấm bản đồ lớn xuống đất, sau đó xòe tay: “Bút.”
Trần Thanh Dã đưa Diệp Ca cây bút chì.
Diệp Ca tìm vị trí tòa nhà này trên bản đồ rồi đánh dấu lại, sau đó anh ngước mắt nhìn Trần Thanh Dã: “Thi thể những người phụ nữ bị lột da khác tìm được ở đâu?”
Trần Thanh Dã ngồi xổm xuống cạnh tấm bản đồ, ngón tay di chuyển trên bản đồ thành phố:
“Ở đây, với cả ở đây…”
Sau khi đánh dấu xong, Diệp Ca quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ: “Người đàn bà bị moi tim ở đâu?”
Vệ Nguyệt Sơ chỉ ra.
Diệp Ca đánh dấu toàn bộ những nơi phát hiện thi thể xong lại tiếp tục khoanh tròn bốn điểm.
Ba cái giếng âm đã biết.
Chỗ còn lại là giếng âm bị Kê Huyền mua.
Cuối cùng, động tác anh khựng lại thoáng chốc, sau đó vuốt thẳng góc bản đồ tại ngoại ô thành phố, chầm chậm khoanh thêm một hình tròn ngay nghĩa trang công cộng.
Diệp Ca nối tất cả các điểm lại với nhau theo thứ tự thời gian diễn ra.
Ba người còn lại không hiểu rõ nên chỉ chăm chú nhìn động tác của anh, Vệ Nguyệt Sơ nhíu mày nghẹo đầu, quan sát hình vẽ hiện ra trên bản đồ, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lúc này, cánh tay đen thò ra từ vai Diệp Có, nó nhìn hình vẽ trước mặt một lúc rồi đột nhiên nói:
“Đây là cửa á”
Mọi người giật mình, đồng loạt nhìn sang cánh tay đen.
Cánh tay đen hết hồn, nó rụt người về sau, song lại bị Diệp Ca giữ lại.
Diệp Ca nhíu mày: “Cửa?”
Cánh tay đen vung vẩy ngón tay, nói: “Đúng đó, tui từng nói với anh là ác quỷ tụi tui đều đi ra từ cửa mà.”
…Bỗng một ngày, cửa tự nhiên mở ra.
…Cửa nằm ở đó, chỉ cần nhìn thấy là có thể ra được.
Nó nói thêm: “Nhưng cửa tụi tui đi qua chỉ là cửa nhỏ cao hai ba mét thôi.”
Cánh tay đen nhìn bản đồ, nói tiếp:
“Tui chưa thấy cửa nào to như vậy hết đó.”