Hứa Thanh Hoan cảm thấy dường như cô thật sự đã tránh được kết cục phải chết của mình, đã ba ngày trôi qua, mà cô vẫn tung tăng nhảy nhót, mỗi ngày Hứa Thanh Tri đều gọi điện về để hỏi thăm Giản Lê.
“Còn bốn ngày nữa anh mới trở về, trong bốn ngày này mày an phận một chút cho anh.”
“Dạ vâng.” Hứa Thanh Hoan không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, “Anh à, anh có thể gác lại cái ý nghĩ heo mẹ bảo vệ con của anh được không? Giản Lê là một người lớn, đang sống sờ sờ như vậy, em có thể đem cô ấy làm cái gì chứ?”
Dù sao bây giờ Hứa Thanh Hoan cũng đã nhận rõ thực tế, hào quang của nữ chính cô đấu không lại.
Còn không bằng chấp nhận số phận, chúc phúc cho cô ấy cùng Thẩm Niệm Hòa đầu bạc răng long.
Nghĩ đến việc này, lòng Hứa Thanh Hoan liền khó chịu, vốn dĩ không muốn nói chuyện nhiều, “Được rồi, không nói nữa, em cúp máy đây.”
Không đợi Hứa Thanh Tri đáp lại, cô trực tiếp cắt đứt cuộc trò truyện, phủi tay ném điện thoại di động sang một bên.
Hứa Thanh Hoan ôm gối ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm TV chán nản, TV vừa lúc chiếu đến đoạn nam nữ chính tỏ tình, cuối cùng hai người ôm nhau, rồi môi của họ dán vào nhau.
Cực kỳ triền miên.
Hứa Thanh Hoan hai đời đều độc thân từ trong bụng mẹ ánh mắt không khỏi trở nên vô hồn, theo bản năng sờ môi, tò mò nghĩ, hôn môi sẽ có cảm giác như thế nào?
Môi kề môi, đầu lưỡi quấn quýt vào nhau……
Chắc là rất thoải mái……
Hứa Thanh Hoan tưởng tượng Thẩm Niệm Hòa ôm cô vào lòng, vừa ôn nhu lại bá đạo hôn cô, sau đó làm chút chuyện hạn chế độ tuổi……
…… Đợi đã!
Hứa Thanh Hoan ngại ngùng che mặt, cô đang phát xuân cái gì a a a!
“Thanh Hoan?”
Giản Lê không biết xuất hiện ở phòng khách từ khi nào, hình như mới vừa tan tầm về, “Cô làm sao vậy?”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại nhìn vào mắt cô ấy, uể oải ỉu xìu lắc đầu, “Không có việc gì.”
Nghĩ đến trước kia Hứa Thanh Hoan đã thấy rất nhiều lần Thẩm Niệm Hòa hôn môi Giản Lê, không phải đều rất xấu hổ, và khổ sở sao.
“Cô hình như không vui.”
Giản Lê ngồi bên cạnh Hứa Thanh Hoan, nhẹ giọng nói, “Cô có chuyện gì phiền não hãy nói với tôi, nhất định tôi sẽ nghĩ cách giúp cô giải quyết.” Trên người cô luôn có một mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi.
Hứa Thanh Hoan ngượng ngùng xoắn xít, cô liếc nhìn Giản Lê một cái.
Khuôn môi của Giản Lê vô cùng đẹp, hơi mỏng, như hai cánh hoa, khóe môi hơi cong lên, đỏ tươi mọng nước, đúng thật là một bờ môi làm cho người ta muốn hôn lên.
“Cô…… có biết hôn môi có cảm giác gì không?”
Giản Lê vừa nghe xong ngây ngẩn cả người, sau đó duỗi tay che miệng, nhịn không được cười phụt ra một tiếng.
“Cô cười cái gì!”
Hứa Thanh Hoan cảm thấy mình nhất định là bị váng đầu, mới hỏi cái loại vấn đề này, vừa thẹn vừa giận, “Thôi bỏ đi tôi không muốn hỏi nữa, tôi muốn về phòng!”
Tay cô bị túm chặt, rồi bị đẩy lại sô pha một lần nữa.
“Thanh Hoan muốn biết?”
Giản Lê ngồi càng lúc càng gần, ép Hứa Thanh Hoan vào một góc sô pha.
Hứa Thanh Hoan quay mặt đi không dám nhìn cô ấy, lúc này mặt cô đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, “…… Cô chắc là đã hôn Niệm Hòa rồi nhỉ.” Nói xong, cô nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm Giản Lê, đôi mắt mơ màng như nước mùa thu, “Cùng anh ấy hôn môi…… có cảm giác gì?”
Khéo môi Giản Lê khẽ cong lên, “Thực sự tôi không muốn nói về chuyện đó.”
Cô liền biết mà!
Đâu có ai muốn đem những việc này nói cho người khác chứ.
Hứa Thanh Hoan rũ đầu xuống, lại nghe Giản Lê đầy thâm ý sâu xa nói một câu, “Tôi không thể diễn tả được bằng lời nói, cô phải tự mình cảm nhận mới biết được.”
“Cảm nhận như thế nào?”
Hứa Thanh Hoan bĩu môi, “Chẳng lẽ lấy thạch trái cây để cảm nhận sao?” Người ta nói thạch trái cây rất giống với đầu lưỡi của người.
“Đồ ngốc.”
Giản Lê áp sát vào bên người Hứa Thanh Hoan, nói nhỏ vào lỗ tai cô, “Bên cạnh cô không phải có một người để thử sao.”
Nghe vậy, Hứa Thanh Hoan đầu tiên là mê mang vài giây, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, vẻ mặt của cô như nhìn thấy quỷ, trừng mắt nhìn Giản Lê một cái.
Cô ta đang nói cái gì vậy?
Lúc Giản Lê nheo mắt mỉm cười, vẻ đẹp dường như trộn lẫn với kịch độc, cực kỳ giống yêu phi hại nước hại dân Tô Đát Kỷ, “Thanh Hoan, có muốn cùng tôi thử xem như thế nào không?”
Cô ấy khẽ cắn cánh môi dưới, đầu lưỡi đỏ tươi, lại liếʍ liếʍ môi, thần sắc ướŧ áŧ ập vào mặt.
Đầu óc Hứa Thanh Hoan nháy mắt trống rỗng, tim cô không thể kìm chế mà đập dữ dội, khi bình tĩnh lại, cô đã bị lăn xuống sô pha, chỉ vào mặt Giản Lê “Cô” hơn nửa ngày đều nói không nên lời.
Vẻ mặt như đã bị dọa sợ hãi.
“Haha.”
Bỗng nhiên Giản Lê cúi đầu khẽ cười, dần dần tiếng cười của cô ấy không thể khống chế được, cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Tội nghiệp Thanh Hoan, xem cô bị dọa tới mức nào kìa, chỉ là tôi đang nói giỡn mà thôi.”
Giản Lê vội vàng đỡ Hứa Thanh Hoan dậy, vờ như không có việc gì xảy ra nói, “Được rồi, không đùa cô nữa, chú Trần sắp làm xong cơm tối rồi, để tôi lên lầu thay quần áo, rồi sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Hứa Thanh Hoan thất hồn lạc phách gật đầu, nhìn Giản Lê lên lầu nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần lại.
Cô đưa tay lau mồ hôi, sức hút của nữ chính thật là đáng sợ.
Thiếu chút nữa liền bị sa vào trong đó.
Trong đầu Hứa Thanh Hoan lại không nhịn được hiện lên bộ dạng Giản Lê liếʍ môi cực kỳ gợi cảm, cô che mặt lại, trong lòng cảnh cáo chính mình hết lần này đến lần khác, Giản Lê là nữ.
Cô không phải lesbian (người đồng tính nữ)!
Giản Lê từ trước đến nay không thích tô son.
Nhưng sau đêm hôm đó, Hứa Thanh Hoan thức dậy lại phát hiện Giản Lê đánh son, son môi càng làm hiện khuôn môi của cô ấy, tạo ra một loại quyến rũ dụ hoặc.
“Đẹp không?”
Giản Lê hướng về phía Hứa Thanh Hoan cười.
Hứa Thanh Hoan suýt chút nữa bị câu mất hồn, cô chật vật quay đầu, “Đẹp.”
Đâu chỉ là đẹp, quả thực chính là yêu nghiệt được không!
Khuôn môi xinh đẹp của Giản Lê thật thích hợp để hôn lên……
Hứa Thanh Hoan lập tức xua đi những ý nghĩ không bình thường trong đầu, không nhìn Giản Lê, một lòng chăm chú xem phim truyền hình đang chiếu, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt chứa đầy ẩn ý của Giản Lê.
Màu son của Giản Lê không có ngày nào giống ngày nào, điều giống nhau chính là, chúng đều rất đẹp.
Hầu như lực chú ý của Hứa Thanh Hoan đều đặt ở trên môi cô.
Hứa Thanh Hoan liếʍ môi, tự hỏi không biết hôn môi có cảm giác gì, chỉ cần thử sẽ biết sao?
Giản Lê…… sẽ cho sao?
…… Chờ! Một! Chút!
Hứa Thanh Hoan cảm thấy đầu óc chính mình bắt đầu trở nên không bình thường, cô ôm chăn điên cuồng không tiếng động kêu to, cô không phải đồ biếи ŧɦái!!
Lúc này, cửa phòng có ai đó gõ gõ, sau đó truyền đến giọng nói của Giản Lê, “Thanh Hoan, cô đi ngủ rồi sao?”
Hứa Thanh Hoan vội vàng sửa sang lại cảm xúc, chạy tới mở cửa, “Sao vậy?”
Giản Lê ôm cái gối đầu, thẹn thùng cười, “Tôi không ngủ được, muốn cùng cô chơi một ván trò chơi.”
“Được thôi.”
Hứa Thanh Hoan cũng đúng lúc đang buồn rầu không ngủ được, cô ép bản thân không được nhìn môi Giản Lê, “Vẫn là trò chơi lần trước sao?”
“Đúng vậy.”
Giản Lê cầm lấy tay cầm, cười nói, “Điều kiện như cũ.”
Hứa Thanh Hoan vừa nghe, lông tơ đều dựng thẳng lên, cô nheo mắt, cảnh giác nhìn Giản Lê, “Tôi sẽ không thua.” Cô không muốn lại bị sờ ngực!
Giản Lê nhún vai, “Ai biết được.”
Ba ván thắng hai quyết định thắng thua, Hứa Thanh Hoan cũng không biết chính mình gặp phải cái vận cứt chó gì, thế nhưng lại thắng được Giản Lê!
“Ôi, tôi thua rồi.”
Giản Lê vứt điều khiển trò chơi đi, cô ấy ôm lấy cái gối, đáng thương nói với Hứa Thanh Hoan, “Cô đừng có mà đưa ra điều kiện quá đáng đấy nhé.” Nói xong bĩu môi, cánh môi của cô ấy đỏ mọng ướŧ áŧ.
Hôn lên, không biết có phải giống với thạch trái cây hay không?
Hứa Thanh Hoan cảm thấy đầu óc mình thật sự không bình thường, còn chưa kịp phản ứng, miệng đã không tự chủ được nói, “Vậy thì…… Tôi hôn cô được không?”