Vì Sao Các Ngươi Tự Nhiên Lại Thích Ta

Chương 2 : Sờ ngực (hơi H)

“Hứa tiểu thư, tôi cầu xin cô.”

Hứa Thanh Hoan còn chưa kịp từ chối, đã thấy Giản Lê nắm lấy bàn tay của cô, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm và xinh đẹp, nũng nịu van xin, “Tôi hứa sẽ nhanh chóng tìm một chỗ ở mới, chờ đến lúc đó, xin cô hãy để tôi ở lại đây thêm vài ngày nữa.”

Hứa Thanh Hoan lần thứ hai hận bản thân là một người nhan khống.

Bỏ qua thân phận là tình địch của mình, không thể không thừa nhận ngũ quan của Giản Lê quả thực sáng chói, mang một vẻ đẹp trung tính khó mà phân biệt được giữa nam và nữ, đặc biệt là đôi mắt phượng trong như nước kia, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Hoan khiến cho cô cả người hoảng hốt, hồn bay phách lạc.

“Được…Được thôi.”

Khi định thần lại, Hứa Thanh Hoan mới kịp nhận ra mình vừa nói gì, tức giận đến mức muốn cắn đứt đầu lưỡi.

“Tốt quá! Cảm ơn cô, Hứa tiểu thư.” Giản Lê mỉm cười tiến lại gần Hứa Thanh Hoan.

“Tôi có thể gọi cô là Thanh Hoan được không? Cô cũng có thể gọi tôi là tiểu Lê.”

Cái này thì không cần.

“Đủ rồi đủ rồi.”

Hứa Thanh Tri vội vàng tách hai người gần như dính chặt vào nhau, mà chủ yếu là đẩy Hứa Thanh Hoan ra, chỉ lo giây tiếp theo cô sẽ gây ra điều gì bất lợi cho Giản Lê.

Hứa Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ánh hào quang của nữ chính thực đáng sợ mà.

Cô ta gần như hoá thân thành đóa bách hợp xinh đẹp mỏng manh chỉ trong vài phút.

“Thanh Hoan.”

Hứa Thanh Tri đến gần cô, nheo mắt cảnh cáo, “Cô không được động vào Giản Lê dù chỉ một chút cho đến khi tôi đi công tác về, biết chưa hả?”

Nga, đây là heo mẹ bảo vệ nhãi con sao.

Hứa Thanh Hoan liếc xéo anh ta một cái, lười phải tranh cãi, “Chỉ cần cô ta đừng đến gần tôi là được.”

Đợi sau khi Hứa Thanh Tri kéo hành lý rời đi, Hứa Thanh Hoan đột nhiên tỉnh táo lại, cô…dường như…đã tránh được kết cục của bản thân sao?

Hứa Thanh Hoan nhìn lại thời gian, xác định hôm nay đúng là ngày cuối cùng của cô.

Chẳng lẽ…cô cứ thế mơ mơ hồ hồ mà tránh được sao?

Hứa Thanh Tri cũng đã cảnh cáo cô không được đυ.ng vào Giản Lê, càng không được phép đuổi cô ta ra khỏi nhà. Những biến số này đến từ đâu, Giản Lê sao?

Nghĩ vậy, Hứa Thanh Hoan không khỏi dùng ánh mắt kì lạ nhìn Giản Lê, sau lại mỉm cười duyên dáng nhìn cô ấy.

Hứa Thanh Hoan dường như đã nhìn thấy ánh bình minh của cuộc đời mình, khoé môi giật giật, hết sức nhiệt tình bổ nhào về phía Giản Lê, một tay ôm chặt lấy cánh tay của cô ấy, “Tiểu Lê à, cô mang hành lí đến đây có phải vừa mệt vừa đói rồi không? Hôm nay muốn ăn gì, tôi bảo đầu bếp làm cho cô ăn được không?

Hứa Thanh Hoan dường như đã biết được một chuyện. Chỉ cần cô đối tốt với nữ chính, liền có thể tránh thoát được cái chết của chính mình, bình yên mà sống sót đến cuối cùng.

Phụ nữ vẫn luôn dễ thay đổi. Hứa Thanh Hoan sẽ cố gắng hết sức để phát huy tối đa tính năng này.

Giản Lê ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hứa Thanh Hoan, lập tức cười tủm tỉm nói, “Chỉ cần là thứ Thanh Hoan thích ăn, tôi đều có thể ăn được.”

Cái này quả thực không dễ.

Hứa Thanh Hoan búng ngón tay một cái, hướng về phía phòng bếp hét ầm lên: “Chú Trần, đêm nay vẫn vậy nhé!”

Trong phòng bếp cũng truyền lại một tiếng hét: “Có ngay!”

Trước khi chú Trần làm cơm tối xong, Hứa Thanh Hoan tự mình làm khổ mình giúp Giản Lê mang hành lí đến phòng ngủ đã được chuẩn bị tốt từ sớm, nhưng cô cố gắng nửa ngày vẫn chẳng tài nào di chuyển nổi chiếc vali to gần bằng nửa người .

“Thanh Hoan, kì thực xách không nổi thì cứ để tôi.”

Giản Lê không chỉ cao hơn Hứa Thanh Hoan vài cái đầu, còn dễ dàng nhấc chiếc vali lên khiến Hứa Thanh Hoan sững sờ.

Cô phiền muộn nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của mình, cảm thấy bản thân nóng đầu mới cho nữ chính chiều cao 1m78 như người mẫu, thật tội lỗi mà.

Ăn cơm tối xong, Hứa Thanh Hoan thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, định quay về phòng chơi game một chút để tiêu hoá thức ăn thì bị Giản Lê chặn lại, “Thanh Hoan, tôi có thể đến phòng cô được không?”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Hoan chính là từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Giản Lê, cô do dự rồi bất lực gật đầu, “Được rồi, cô biết chơi game không? Cùng chơi với tôi đi.”

Giản Lê nghiêng nghiêng đầu, “Chỉ biết một chút thôi.”

Một giờ sau.

Hứa Thanh Hoan im lặng đặt tay cầm chơi game xuống, hai tay bó gối lại, lẩm bẩm một cách bực bội, “Đồ lừa đảo.”

Nào chỉ là tốt một chút, này là chơi siêu tốt mới đúng!

Cùng Giản Lê đánh năm trận, Hứa Thanh Hoan cả năm trận đều bị đánh bại, muốn khóc mà, nữ chính không hổ là nữ chính, hào quang mãi ở đó.

“Bằng không thì thế này đi, tôi chấp cô nửa thanh máu, nếu cô thắng tôi sẽ đáp ứng cô một việc, ngược lại cô cũng vậy.”

Giản Lê sờ sờ đầu nhỏ của Hứa Thanh Hoan, sợi tóc mềm mại, yêu thích đến không muốn rời tay.

Nửa thanh máu?

Hứa Thanh Hoan đảo mắt, có hơi do dự, ngay lập tức lại nghe Giản Lê chậm rãi nói, “Thanh Hoan sợ rồi sao?”

Sợ?

Coi thường ai vậy hả!

Hứa Thanh Hoan lập tức hăng hái cầm lấy tay cầm, “Đến đến đến, lại đây cược ai thua sẽ phải gọi người kia là bố!”

Mười phút sau.

Hứa Thanh Hoan tuyệt vọng nhìn trần nhà không nói nên lời, trận này so với năm trận kia thua còn thảm hơn, mà Giản Lê lại cười đến thực sung sướиɠ, “Thanh Hoan.”

“Được rồi!”

Hứa Thanh Hoan tức giận vứt tay cầm xuống, “Nói đi, nói đi! Muốn tôi đáp ứng việc gì.”

Chỉ thấy Giản Lê im lặng một cách kỳ lạ, ánh mắt sâu hút nhìn Hứa Thanh Hoan như muốn tan ra, cô ấy chậm rãi đến gần, thấp giọng nói, “Tôi muốn sờ ngực của Thanh Hoan.”

Hứa Thanh Hoan: “?!?”

Cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, “Cái gì?”

“Tôi muốn sờ ngực cô.” Giản Lê tự nhiên thoải mái lặp lại một lần, cô ấy cúi đầu ngượng ngùng, “Tôi vẫn luôn muốn biết cảm giác được chạm vào bộ ngực lớn là như thế nào.”

“Cô tự sờ ngực của chính mình liền không phải là…”

Hứa Thanh Hoan cau mày, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực phẳng lì của Giản Lê, trong nháy mắt liền hiểu ra.

Nữ chính đáng thương, cái gì cũng tốt, chỉ có điều ngực thật lép.

Hứa Thanh Hoan cái gì cũng không tốt, chỉ có bộ ngực lớn này là hơn hẳn nữ chính.

Trong một khắc, sự đồng cảm của cô lan tràn.

Hứa Thanh Hoan xoắn xuýt vài cái, thầm nghĩ cùng là con gái với nhau, sờ một chút cũng chẳng có gì.

Cô trực tiếp xoay người, quay lưng về phía Giản Lê, ho nhẹ một tiếng, “Vậy chỉ sờ một chút thôi nhé.”

Giản Lê không lên tiếng, chỉ là hơi thở tiến lại gần hơn một chút.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ Hứa Thanh Hoan, cô nhạy cảm rụt cổ lại, cúi đầu liếc mắt nhìn, một đôi tay mảnh khảnh vòng từ phía sau ra trước chính xác ôm lấy bầu ngực căng tròn dựng đứng của cô.

Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng Hứa Thanh Hoan vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Vẫn may là cô đứng quay lưng với Giản Lê, tạm thời không bị nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này.

Bầu ngực mềm mại không ngừng bị nhào nặn, núʍ ѵú ngay tức khắc bị kéo lên, dùng đầu ngón tay xoa nắn. Năm ngón tay cách lớp vải, chìm đắm trong bầu ngực lớn, sờ như thế này quá da^ʍ mỹ mà.

“Ưm!“

Hứa Thanh Hoan khẽ run lên, cô vội vàng bắt lấy hai tay Giản Lê, thì thào, “Đủ rồi, đừng sờ nữa!”

“Tôi còn chưa sờ đủ, Thanh Hoan.” Giọng nói Giản Lê trầm thấp, quanh quẩn bên tai cô, “Đúng rồi, Thanh Hoan không gọi baba sao? Suy cho cùng là cô thua rồi.”

Cô ấy tại sao vẫn còn nhớ chuyện này! Cô chỉ là nhất thời mạnh miệng mà thôi!

“A!”

Hứa Thanh Hoan kêu lên, hai tay Giản Lê từ lúc nào đã thò vào trong áo quần của cô, vừa nhào nặn vừa mân mê hai bên ngực, sờ đến mức khiến đầu óc cô trống rỗng.

“Cô không gọi tôi sẽ không buông tay đâu.”

“Baba, mau buông tay!”

Hứa Thanh Hoan bị nhào nặn đến không còn sức lực, cảm giác này quá kì quái rồi, cô không thể không làm theo lời của Giản Lê, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác kì lạ này.

“Thanh Hoan, cô đã từng có kinh nghiệm với đàn ông hay chưa?”

Giản Lê thế mà lại lật lọng, nắm chặt hai ngực cô không buông, đầu ngón tay xoa xoa đầṳ ѵú rồi lại kéo lên chơi đùa, hơi thở nóng rực.

Hứa Thanh Hoan sững sờ, cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Chưa có…”

Cô từ nhỏ đã yêu Thẩm Niệm Hoà ngay từ cái nhìn đầu tiên, toàn bộ trái tim đều đặt trọn lên người anh, làm sao còn có thể đặt sự chú ý lên những chàng trai khác.

“Haha.” Giản Lê bật cười, có vẻ rất vui.

Cuối cùng cũng không đành lòng mà buông tay ra.

Hứa Thanh Hoan ôm lấy bộ ngực đau nhức, cô quay đầu lại, hai mắt hồng hồng trợn trừng nhìn Giản Lê, “Đã nói chỉ được phép sờ một chút!”

Sờ thì cũng thôi đi, lại còn sờ đến như…như vậy…”

“Thực xin lỗi Thanh Hoan.” Giản Lê ghé sát vào tai Hứa Thanh Hoan, ánh mắt mơ hồ lướt trên chiếc cổ trắng ngần của cô, “Cô quá đáng yêu đi, tôi không thể nhịn được mà sờ nhiều hơn.”

“Nữ lưu manh!”

Hứa Thanh Hoan ngoắc đầu phớt lờ cô ấy, túm lấy áo quần trên giường lao vào phòng tắm, “Tôi tắm xong sẽ đi ngủ ngay, tiểu Lê, cô cũng nên đi ngủ sớm đi.”

“Được.”

Hứa Thanh Hoan sờ sờ mông, vẻ mặt hoang mang, vừa rồi dường như có vật cứng nào đó cọ vào mông cô đau chết đi được.