Hiện tại cậu còn gặp phải một vấn đề khác chính là đột nhiên cao lên. Tất cả quần áo trước kia đều không thể mặc nữa!
Chỉ có một bộ đồ ngủ mới mua ngày hôm qua. Cậu cố ý muốn lớn hơn một số miễn cưỡng cũng có thể mặc. Muốn đi mua quần áo còn muốn mua những thứ cần cho kỳ sinh lý của nhân ngư, lại là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Diệp Tịch Lan thật đau đầu, trong tay có mấy trăm đồng tiền giấy không biết còn có thể chi tiêu trong mấy ngày nữa. Nên làm thế nào mới có thể nhanh kiếm ra được tiền?
Một bên mặc bộ đồ ngủ vào, một bên Diệp Tịch Lan lo lắng vấn đề kiếm sống. Lúc này điện thoại di động của cậu vang lên. Cậu cầm lấy liếc xem một cái thấy là tin nhắn của Hạ Vân Hải gửi tới.
Cậu ấn tắt di động không nghĩ xem. Không cần đoán cũng biết là Hạ Vân Hải thúc giục cậu mau trở về. Ngày mốt mới là ngày giỗ của mẹ, nhưng Hạ Vân Hải cũng thật là sốt ruột.
Chuyện cậu phân hóa thành nhân ngư sớm muộn gì Hạ Vân Hải cũng biết. Lấy tình cảnh hiện tại của cậu căn bản không có biện pháp cùng Hạ gia đối nghịch.
Cậu chớp chớp mắt đột nhiên có một ý tưởng, khóe môi lập tức cong lên. Xoay người chạy tới phòng ngủ của mẹ ở lúc còn sống. Trên bàn trang điểm của mẹ tìm được một cây son. Cây son khẳng định đã quá thời hạn sử dụng nhưng cũng không ảnh hưởng.
Cậu ở trên mặt mình vẽ hình dáng của một vết sẹo, lại dùng chì kẻ mắt cùng phấn tô thêm một chút. Trong thế giới thật Diệp Tịch Lan là sinh viên khoa mỹ thuật hội họa. Vẽ vết sẹo này nhìn vào cũng không phân biệt được thật giả.
Vốn là một gương mặt tinh xảo xinh đẹp bây giờ lại có thêm một vết sẹo nhìn đáng sợ. Giá trị nhan sắc lập tức giảm xuống không ít. Cậu vừa lòng nhìn cái sẹo kia, lại đem khuôn mặt mình bôi cho đen lên. Đi ra cửa lên chợ mua đồ ăn.
Chợ cái gì cũng có so ra cũng rất tiện ích. Diệp Tịch Lan đội cái mũ rơm cũ nát hơn nữa gương mặt cậu bẩn hề hề. cho dù là ở chợ dạo một vòng lớn cũng không khiến mọi người đặc biệt chú ý.
Mua đồ ăn xong cậu vừa lòng đi về nhà, đem đồ mua được lấy ra. Xong lại cầm lấy cái cuốc trong nhà đem ra sân xới đất lên một chút, rắc hạt giống rau thơm vừa mới mua trở về lên. Rau thơm sinh trưởng rất nhanh tầm hơn mười ngày là có thể ăn.
Cứ như vậy, lại có thể tiết kiệm không ít tiền mua đồ ăn. Nhưng mà đáng tiếc hôm nay cũng không tìm được việc làm.
Diệp Tịch Lan sau khi tắm rửa lại thay quần áo giá rẻ mới mua. Mặc dù không phải đặc biệt đẹp và vừa người nhưng lại thực sự mặc thập phần ổn thỏa.
Hơn nữa cậu thần kỳ phát hiện, nhân ngư cũng phải chạm nước liền biến ra đuôi cá. Chỉ có thời điểm nằm hoặc ngồi vào nước mới có thể biến ra đuôi cá. Lúc đứng tắm vẫn ở trạng thái hình người.
Diệp Tịch Lan còn rất mới lạ, không biết khi cậu nhảy vào biển sẽ là bộ dạng gì? Đáng tiếc hoàng thành là thành phố toàn đất liền, phụ cận quanh đây cũng không có biển.
Giữa trưa cậu nghỉ ngơi một chút, tính toán buổi chiều lại đi nơi khác tìm xem. Xem coi có người môi giới việc làm không, giúp cậu tìm một công việc.
Lại nghe có người gõ cửa. Cậu lập tức đeo kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của mình đi ra mở cửa. Người đến là một thiếu niên đen gầy, cậu ta ngại ngùng hướng Diệp Tịch Lan cười cười rồi nói: “Nghe… Nghe nói nơi này của ngài cho thuê phòng ở phải không?”
Diệp Tịch Lan không nghĩ cho người xa lạ tiến vào không gian riêng của mình nên nói: “Cậu nhớ nhầm, sang nhà bên cạnh hỏi một chút có phải hay không?”
Thiếu niên xin lỗi đối với cậu cười cười, Diệp Tịch Lan lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, gọi cậu ta lại và nói: “Từ từ, cậu…muốn thuê nhà?”
Chính mình đang cần tiền, nếu có thể đem phòng ở cho thuê không chừng cũng có thể thu thêm một số tiền.
Thiếu niên lập tức dừng chân, nhếch miệng cười nhạt hai tiếng hiện ra má lúm đồng tiền nói: “Đúng, tên của tôi là Long Nguyên Nguyên, đến nội thành làm công. Chính là trăm mét quanh đó giá phòng ở đều cao, tới đây thử vận may một chút”.
Diệp Tịch Lan đánh giá cậu ta hỏi: “Cậu là Omega?”. Long Nguyên Nguyên gật đầu nói: “Phải, mới vừa phân hóa xong bất quá tôi sẽ không làm chuyện xằng bậy, tạm thời cũng không muốn tìm bạn trai”. Diệp Tịch Lan vừa lòng gật đầu nói: “Cậu vào đi”.
Nhà trệt nhỏ của cậu có ba căn phòng, phòng của mẹ là chính phòng ở phía bắc. Phòng của cậu ở phía tây, còn phòng ở phía đông thì cho thuê đi. Trấn nhỏ tiền thuê nhà không đắt, cao nhất là 500 đồng. Cho dù chỉ là năm trăm đồng đối với Diệp Tịch Lan mà nói cũng là một số tiền không nhỏ.
Lại nói thiếu niên trước mắt này là một Omega với cậu mà nói cũng an toàn. Vì thế liền nói: “Tiền thuê nhà đưa trước của một tháng hay là ba tháng, một tháng là năm trăm đồng”. Long Nguyên Nguyên thập phần sảng khoái nói: “Hảo! Tôi trả ba tháng.”
Nhìn ra được tính cách của cậu ta thực hoạt bát, cậu ta một bên vừa đánh giá hoàn cảnh trong sân vừa nói: “Ca anh không biết đâu, trong thành tiền thuê nhà rất đắt. Một gian nhà nhỏ là 1500 đồng, còn phải dùng nhà vệ sinh công cộng.”
Diệp Tịch lan nói: “Phía sân sau có một cái nhà vệ sinh cũng là phòng tắm, cậu có thể dùng ở đó”. Cậu cũng không có thói quen dùng chung nhà vệ sinh với người khác. Long Nguyên Nguyên cười nói: “Đây thật sự là quá tốt! Ca chúng ta ký hợp đồng ngay bây giờ.”
Diệp Tịch Lan ngượng ngùng nói: “Không có hợp đồng bất quá cậu yên tâm ở đây. Tôi sắp phải nhập học ở trường đại học, nơi này về sau toàn bộ cho cậu một người thuê”. Như vậy Long Nguyên Nguyên càng cao hứng. Cậu ta sảng khoái đưa cho Diệp Tịch Lan 1500 đồng. Tuy rằng nơi này cách trong thành mất nữa giờ đi xe để đi làm. Nhưng ngủ ít đi nữa giờ đối với Long Nguyên Nguyên mà nói cũng không phải chuyện gì lớn.
Long Nguyên Nguyên hỏi: “Ca, anh bao nhiêu tuổi?”
Diệp Tịch Lan đáp: “17 tuổi.”
Long Nguyên Nguyên vui vẻ nói: “Oa! Chúng ta bằng tuổi a!”
Diệp Tịch Lan có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu còn chưa trưởng thành? Có thể tìm được công việc sao?”
Long Nguyên Nguyên nhếch môi cười lộ ra hàm răng trắng nói: “Nông thôn chúng ta mười lăm mười sáu tuổi là có thể đi làm công. Tôi ở công trường làm việc một ngày kiếm được một hai trăm đồng a!”. Thời điểm nói lời này, trên mặt Long Nguyên Nguyên lộ ra vài phần đắc ý.
Cậu mở cửa phòng phía tây ra, phòng này cậu cũng đã dọn dẹp qua. Có giường cùng một ít đồ nội thất đơn giản. Lại đối với Long Nguyên Nguyên nói: “Cậu có thiếu gì liền cùng tôi nói, phòng bếp bên kia cậu cũng có thể dùng”. Long Nguyên Nguyên mở ra cái hành lý to, bên trong quả thực là một cái túi thần kỳ.
Cậu ta một bên đem đồ vật dọn ra ngoài một bên nói: “Không thiếu, không thiếu, cái gì tôi cũng có”.
Ấm siêu tốc, đèn để bàn, bàn ghế, chậu rửa mặt……..
Xác thật là cái gì cũng có.
Diệp Tịch Lan cảm thấy khách thuê này ở chung thật tốt, cũng bớt lo, liền cầm tiền rời đi. Có 1500 đồng này cậu tâm tình rất tốt.
Sau khi dọn dẹp tốt mọi thứ, Long Nguyên Nguyên liền bắt xe buýt công cộng đi vào nội thành tìm việc làm. Diệp Tịch Lan chán muốn chết, liền mở di động ra tìm một ít tư liệu về nhân ngư.
Căn cứ theo thông tin trong tư liệu, nhân ngư có thể thức tỉnh thiên phú. Sau khi phân hóa thành nhân ngư trong ba đến mười ngày, người đó liền thức tỉnh thiên phú đặc biệt.
Đa số là về nghệ thuật tỷ như ca hát, nhảy múa, chơi nhạc cụ hoặc là hội họa. Ca sĩ nổi tiếng nhất hiện giờ ở Hoa Quốc là một cô tiểu thư nhân ngư.
Diệp Tịch Lan căn cứ vào thông tin tư liệu, muốn thử xem chính mình có phải hay không thức tỉnh thiên phú rồi. Bởi vì tư liệu nói nếu thiên phú thức tỉnh sẽ cảm ứng được trong vòng ba ngày. Thức tỉnh càng sớm thiên phú càng lợi hại.
Thiên phú của nhân ngư chia làm 4 cấp bậc, phân biệt là bậc thường, bậc tốt, bậc ưu và bật xuất sắc.
Diệp Tịch Lan chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ được huyết mạch chính mình cảm ứng. Dần dần, bên tai liền truyền đến âm thanh của sóng biển.
Rào, rào, rào…..
Thời điểm mở mắt ra, trước mặt cậu xuất hiện một cái hồ nước. Diệp Tịch Lan vẻ mặt kinh ngạc nhìn cái hồ kia. Phát hiện lúc mình nhìn nó liền có thể đem tất cả tin tức thu tới.
Đây là một hồ cá nước ngọt, hồ nước thật trong, có thể nhìn thấy mấy con cá bơi qua bơi lại. Nguyên tác không có đề cập đến thiên phú này của Diệp Tịch Lan, cậu vẫn nghĩ Diệp Tịch Lan không có thiên phú.
Nhân ngư không phải đều có 100% cơ hội thức tỉnh thiên phú. Bởi vì có người nói quá, nhân ngư xinh đẹp khẳng định là dùng cái gì để đổi lấy.(chỗ này mình cũng không hiểu). Tỷ như bọn họ không xác định được kỳ động dục của mình. Không thể khống chế được du͙© vọиɠ đi tìm phối ngẫu của chính mình.
Cùng với người thường chỉ số thông minh thấp hơn, xúc động, xử lý mọi việc theo cảm tính. Đều là khuyết điểm của bọn họ. Nhưng không thể phủ nhận nhân ngư cũng thật xinh đẹp.
Nhiều Omega tỏ vẻ tình nguyện không cần chỉ số thông minh cũng muốn có được nhan sắc như vậy. Đương nhiên, trí lực của nhân ngư là ở trình độ người bình thường. Chính là có đôi khi hành vi của bọn họ khiến người thường cũng không thể lý giải.
Diệp Tịch Lan nhìn hồ cá nước ngọt tò mò liền nhảy xuống nước. Có thể là bởi vì thức tỉnh huyết thống nhân ngư nên khi Diệp Tịch Lan nhìn thấy nước rất hưng phấn. Cậu ở trong nước bơi một vòng, phát hiện hồ cá nước ngọt này ước chừng 50 m2.
Bên trong có rất nhiều tôm cá!
Hơn nữa, hình thể đều không nhỏ!
Đây chẳng lẽ là thiên phú của cậu?
Thức tỉnh một hồ cá nước ngọt?
Khó trách nguyên tác đối với thiên phú của Diệp Tịch Lan cũng không nói nhiều lắm. So với các loại thiên phú nghệ thuật thì một hồ cá nước ngọt là cái quỷ gì?
Cậu có điểm dỡ khóc dỡ cười, đối với nhân ngư xinh đẹp mà nói, loại thiên phú này thật xấu hổ. Bất quá lại hợp ý cậu! Cậu hiện tại thực thiếu tiền lại không tìm được công việc tốt. Có hồ cá nước ngọt này không phải là có thể kiếm tiền sao?
Hơn nữa hồ cá này vẫn luôn trong veo. Có phải hay không nó có khả năng tự làm sạch? Nếu về sau dưỡng thêm nhiều cá con ở bên trong, chẳng phải là có thể dùng mãi không hết?
Đây cỡ nào là một cơ hội phát tài lớn a!
Lúc nguyên chủ còn ở Hạ gia làm thiếu gia, khẳng định là chướng mắt số tiền nhỏ này. Không giống với cậu, cậu muốn đem cá này vớt lên, lại thả thêm một ít cá con vào. Đem ra chợ xem thử có thể bán được giá tốt hay không.
Nghĩ đến đây tâm tình của Diệp Tịch Lan vô cùng xung xướng mà đứng dậy. Vừa muốn lên bờ lấy đồ vớt cá tới, đuôi cá của Diệp Tịch Lan lại chạm vào một đồ vật cứng rắn. Cậu lặn xuống đáy nước đem vật kia lấy ra, là một con trai sông.
Sau khi rời đi Hạ gia cậu đã vài ngày không ăn thịt.
Vừa thấy con trai sông này liền nhịn không được muốn đem xào lên ăn!
Vì thế cậu vui vẻ vuốt vuốt vài cái ôm vào trong ngực rồi ra khỏi không gian hồ cá. Con trai sông kia hình thể rất lớn, vừa nhìn chính là đã được nuôi nhiều năm.
Cậu đem trai sông tới bồn nước trong phòng bếp, tìm được con dao đem cái miệng vỏ cạy mở ra. Bên trong lập tức lộ ra thịt trai tươi ngon trắng nõn, quả thực làm người thèm chảy nước miếng.
Cậu dùng dao đem thịt trai lấy ra, đinh một tiếng, có một viên gì đó từ bên trong rơi ra. Diệp Tịch Lan kỳ quái nhìn về nền nhà, phát hiện một viên cầu hình tròn đang lăn xuống dưới bàn.
Cậu nhanh tay lẹ mắt đem viên cầu cầm lên, vừa cầm được liền thấy là một viên trân châu mười phần bóng loáng!
Kết thúc chương 3.