*Tên ba của Hạ Chi Ý đã được đổi lại: Hạ Hải Vân => Hạ Vân Hải.
- ------------------------------------------------------------------------
Nghe Diệp Tịch Lan nói xong vẻ mặt của Hạ Vân Hải hòa hoãn lại một chút. Ông ta gật đầu nói: "Con quả thật là nên đi tế bái mẹ con, bà ấy một mình nuôi lớn con không dễ dàng". Nói xong ông ta đưa tay vào túi lấy ví rút ra một chiếc thẻ và đưa cho cậu. Diệp Tịch Lan không nhận tấm thẻ mà nhu thuận nói: "Chú Hạ, người đã cho con rất nhiều tiền tấm thẻ này con không thể nhận".
Hạ Hải Vân lại thập phần cứng rắn nhét vào túi của cậu nói: "Nhất định phải nhận! Chú cùng mẹ con là bạn tốt nhất, con trai của bà ấy cũng chính là con trai ta. Con không lấy chính là không nhận người chú này?". Diệp Tịch Lan bị người đàn ông trung niên đầu heo đạo đức giả lại còn là mặt người dã thú này làm cho ghê tởm, nhưng cậu cũng không có đem tấm thẻ đưa trở về. Cậu sợ mình phản thái quá khiến Hạ Vân Hải nghi ngờ.
Vì vậy cậu đành xấu hổ nhận lấy tấm thẻ đó, nó là một tấm thẻ đen nhưng cũng chỉ là thẻ phụ thôi. Hạ Vân Hải đưa cho cậu thẻ phụ kia, này căn bản không phải sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối. Thật dễ dàng nhìn ra tâm tư của ông ta là gì. Nhưng Diệp Tịch Lan cũng không nói gì thêm, cậu chỉ cười rồi mang theo hành lý rời đi.
Khi đi ngang qua phòng khách cậu lại nghe được Hạ phu nhân chỉ cây dâu mắng cây hòe*: "Ăn của Hạ gia uống của Hạ gia, còn báo hại Hạ gia, đúng là đồ chó không biết xấu hổ mà". Diệp Tịch Lan giả bộ như không nghe thấy rồi rời khỏi Hạ gia.
Thời điểm cậu đang đợi xe buýt lại gặp Hạ Chi Ý, đối phương đứng chắn trước mặt cậu hiển nhiên là cố ý đang đợi cậu. Diệp Tịch Lan cũng không để ý mà đi lướt qua anh ta. Lại bị Hạ Chi Ý gọi lại: "Thế nào như vậy liền bỏ đi?". Diệp Tịch Lan dừng chân hỏi: "Có chuyện gì không?". Hạ Chi Ý nói: "Không có, tiểu Tịch tôi chỉ là muốn nhắc nhở cậu. Ba tôi đưa thẻ kia cho cậu hạn mức chỉ có một hoặc hai trăm vạn, mà ông ấy cũng chỉ từng cho tôi hai vạn tiền tiêu vặt. Cậu có lo lắng vì cái gì mà ông ấy lại cho cậu số tiền này không?".
Diệp Tịch Lan thầm nghĩ các người thật đúng là cha con ruột. Ông ta suy nghĩ như thế nào người làm con như anh ta cũng thật hiểu rõ. Cậu kỳ thật có thể hiểu hành vi này của Hạ Chi Ý, thân là con ruột anh ta chỉ muốn bảo vệ hôn nhân của ba mẹ.
Vì thế cậu không hề nghĩ ngợi liền đem tấm thẻ kia lấy ra trả lại trên tay của Hạ Chi Ý. Sau đó xoay người lên xe buýt vừa mới tới. Vừa tìm được chỗ ngồi xong lại lẩm bẩm một câu: "Vừa vặn không nợ Hạ gia các người". Về phần phí hai năm nuôi nấng kia, chờ về sau cậu tìm được việc làm có tiền tự nhiên sẽ trả lại bọn họ.
Lúc này Diệp Tịch Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Hy vọng về sau cũng sẽ không cùng bọn họ lại tái kiến* một chỗ. Xe buýt đi hướng tới vùng ngoại ô, nghĩa trang ở đó là nơi chôn cất mẹ của Diệp Tịch Lan. Mọi năm vào thời điểm này thiếu niên đều về quê ngoại vài ngày. Diệp Tố Mai để lại một căn nhà trệt không lớn cũng thật cũ nát. Nhưng tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, coi như là chỗ ở. Còn hơn tương lai có kết cục bi thảm, tạm thời chịu chút khổ cũng không tính là gì.
Năm đó Diệp Tịch Lan còn nhỏ, nhóm thân thích thay nhau đùn đẩy trách nhiệm không nghĩ nuôi thiếu niên. Thời điểm Hạ Vân Hải tới thiếu niên chính là cuộn mình nằm trong căn phòng tối u ám, sốt cao tới 39 độ. Cũng bởi vì Hạ Vân Hải cẩn thận quan tâm nên làm cho Diệp Tịch Lan đối với ông ta sinh ra sự ỷ lại.
Một cái cô nhi tính cách yếu đuối lại nhát gan, Hạ Vân Hải đối với thiếu niên mà nói chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất. Cho nên lúc ở Hạ gia và trường học dù bị ủy khuất cũng không câu oán hận. Thẳng đến sau khi phân hóa, một ngày vào ban đêm Hạ Vân Hải vào phòng của thiếu niên tính cưỡng bức cậu. Nếu không phải thiếu niên liều mạng chống cự hơn nữa Hạ phu nhân lúc đó cũng xông vào, chứ không sợ là thiếu niên sẽ bị Hạ Vân Hải đắc thủ mà vấy bẩn.
Vì thế thiếu niên rốt cuộc cũng tỉnh ngộ Hạ Vân Hải đối với mình là thật tốt, bất quá là vì nội tâm xấu xa của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân về sau khi Diệp Tịch Lan hắc hóa liền liều mạng cũng muốn đem Hạ gia hại tới tán gia bại sản, cửa nát nhà tan. Dù sao Diệp Tịch Lan cũng không nghĩ trải qua những ngày sống trong lo sợ đó. Cậu thầm nghĩ chờ có điểm thi đại học sẽ báo danh trường học ở nơi khác, cách đám người Hạ gia càng xa càng tốt.
Trong nguyên tác bởi vì Diệp Tịch Lan phân hóa thành nhân ngư về sau phát sinh một số chuyện, dẫn tới việc thiếu niên không thể học đại học được. Lần này cậu muốn học đại học nhưng học phí chính là một vấn đề. Hơn nữa cậu còn gặp một vấn đề quan trọng hơn là kỳ phân hóa ở ngày trăng tròn.
Hiện tại đúng là ngày sau ngày cậu thi đại học, cách ngày trăng tròn còn... ba ngày. Thời gian có chút gấp Diệp Tịch Lan nhanh chóng tra cứu những việc cần chuẩn bị khi nhân ngư phân hóa. Cũng may đồ vật cần chuẩn bị đều là thường gặp, một cái bồn tắm tràn đầy nước ấm. Hiện tại là mùa hè, vấn đề nhiệt độ nước cũng không lớn. Chỉ cần chuẩn bị tốt thời điểm phân hóa cũng bớt ăn khổ.
Xe buýt dừng ở trạm cuối Diệp Tịch Lan liền theo các hành khách đi xuống xe. Lại dựa vào ký ức của nguyên chủ về thị trấn ở nơi ngoại thành này, rẽ trái rồi rẽ phải nửa ngày mới tới căn nhà trệt cũ nát.
Bởi vì hai năm không có người ở ngôi nhà liền tản ra một mùi ẩm mốc. Diệp Tịch Lan dọn dẹp nữa ngày mới sạch sẽ, miễn cưỡng cũng có thể ở được.
Lại đem chăn trong tủ ra ngoài sân phơi, mới phát hiện chăn mọc đầy nắm căn bản không thể dùng được. Trong bóp tiền của cậu còn mấy trăm đồng, phải đi lên chợ ở thị trấn mua chút đồ dùng sinh hoạt về. Thuận tiện dạo xung quanh xem chợ có cái gì. Nhìn xem có thể tìm được việc làm hay không.
Thực đáng tiếc, ông chủ cần người có khí lực lớn, có khả năng làm việc. Với cơ thể gầy yếu thế này đại khái là không tìm được công việc tốt.
Diệp Tịch Lan cũng không nản lòng, mang theo đống bát đũa, nồi xoang, cái gáo, chậu và thêm một bộ chăn gối trở về. Tuy nói Diệp Tố Mai lưu cho thiếu niên căn hộ cũ nát này nhưng thu thập một chút vẫn là thật ấm áp. Mẹ Diệp lúc còn sống cũng là một nữ nhân xinh đẹp, trong bình hoa cũ còn cấm một đóa hoa đã khô héo.
Cậu đem bình hoa đi rửa sạch, ở góc nhà trong sân cắt mấy nhánh hoa tường vi cấm vào. Đánh giá ngôi nhà trệt nhỏ hiện giờ đáng sáng sủa nháy mắt có vài phần sức sống bừng bừng.
Lại đem một chút đồ ăn vừa mới mua và hái được làm cho chính mình vài món ăn đơn giản, ớt xanh xào trứng lại hâm nóng thêm hai cái bánh bao. Bếp ga trong nhà đã không thể sử dụng vì vậy cậu đã mua bếp ga mới.
Ăn cơm xong lại đem phòng ngủ dọn dẹp một chút. Đem đống rác trong nhà để ngoài sân, tính toán ngày mai bán cho người thu gom phế liệu. Thời điểm dọn dẹp đồ vật còn dọn ra không ít di vật của mẹ Diệp Tịch Lan. Làm cậu hưng phấn chính là lúc dọn di vật còn lấy ra mấy trăm đồng tiền lớn. Có mấy trăm đồng này cậu lại có thể trải qua một đoạn thời gian.
Diệp Tịch Lan đem tiền lấy ra rồi cất đi, nằm trên giường tìm hiểu một chút mấy bệnh viện xung quanh. Nếu phân hóa xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể tìm bác sĩ giúp đỡ một chút. Sau khi đem mọi thứ chuẩn bị tốt Diệp Tịch Lan liền yên tâm lên giường đi ngủ.
Ngày hôm nay lăn lộn cậu có chút mệt, nhắm mắt liền ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau. Đơn giản nấu mỳ gói ăn, liền đem phòng tắm đã lâu không sử dụng chà rửa sạch sẽ. Máy nước nóng dùng năng lượng mặt trời đã bị rỉ sét không thể hoạt động. Cậu buộc phải đem nước đổ vào trong bồn tắm sau đó đem phơi nắng dưới ánh mặt trời (chỗ này mình cũng không hiểu lắm).
Nghe trên đường có tiếng rao của người thua mua phế liệu, khiến ông lão thu đi đám đồ vật cũ trong sân. Có thêm nhiều một trăm tờ tiền giấy khiến cho Diệp Tịch Lan khẽ nhếch khóe môi. Trong hiện thực cậu chỉ là một người nghèo mà thôi, cùng nguyên chủ giống nhau đều là cô nhi. Cho nên về cách kiếm tiền như thế nào, như thế nào có được tiền một món tiền nhỏ cậu vẫn là có chút kinh nghiệm.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng mọi việc cậu liền lẳng lặng chờ đến kỳ phân hóa. Phân hóa chịu ảnh hưởng của ngày trăng tròn nhưng không nhất định sẽ cùng ngày với ngày trăng tròn. Dưới tình hình chung có thể tính phân hóa trong ba ngày trăng tròn là lớn nhất.
Như Diệp Tịch Lan dự đoán, đêm đó cậu đi vào giấc ngủ sau nữa giờ liền bị sự khô nóng khó nhịn đánh thức. Cậu mở to mắt rồi nghiêng ngả lảo đảo vào phòng tắm. Đem một chậu nước ấm đổ vào bồn tắm, cởi sạch quần áo đi vào nằm.
Quá trình phân hóa làm cho cậu có cảm giác da mình bị xé rách không giới hạn. Hơn nữa tin tức tố của giống cái như mạch nước ngầm mà phun trào lan tỏa trong không khí. Làm cho cậu cả người đều khô nóng cùng với khát vọng tìm phối ngẫu, trong trạng thái như muốn chết đi sống lại.
Nhưng lúc này không cho phép giao hợp người phân hóa chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn mà vượt qua. Nhân ngư phân hóa so với Omega còn muốn thống khổ gấp mười lần, cũng may nước ấm có thể giảm bớt sự thống khổ của họ.
Diệp Tịch Lan vùi cả người mình vào trong nước, có thể là vì huyết thống nhân ngư trong cơ thể thức tỉnh làm cậu ở dưới nước cũng có thể hô hấp như bình thường. Thống khổ tuy rằng giảm bớt nhưng vẫn cứ đau muốn chết. Cái quá trình phân hóa này diễn ra liên tục xuống một đem thậm chí càng kéo dài hơn nữa.
Trong nguyên tác bởi vì Diệp Tịch Lan không biết bản thân sẽ phân hóa thành nhân ngư, còn tưởng rằng chỉ là Omega bình thường. Kết quả miễn cưỡng kéo dài ba ngày, vẫn là Hạ Vân Hải phát hiện ra vảy cá trên đùi thiếu niên mới đưa cậu đẩy vào phòng tắm. Khi nam nhân trung niên đầu heo phát hiện vảy cá trên đùi thiếu niên, trong ánh mắt hiện lên sự điên cuồng thậm chí ngay cả việc che dấu cũng lười làm.
Cũng may lần này Diệp Tịch Lan chuẩn bị đầy đủ. Ở trong đau đớn về sau ngủ mất, lại mơ mơ màng màng gắng gượng qua ba ngày liền lâm vào trạng thái hôn mê kéo dài. Ngày hôm sau tỉnh lại, da thịt cậu như được tái sinh, một cái đuôi cá ở trong màu đỏ của máu loãng trở nên rực rỡ, lấp lánh. Cậu phân hóa thành công.
Diệp Tịch Lan thấy được diện mạo của chính mình sau khi phân hóa qua tấm gương cũ kĩ trong phòng tắm. Trực tiếp bị dung mạo xinh đẹp làm người hít thở không thông kia chấn kinh. Sau khi phân hóa Diệp Tịch Lan quá xinh đẹp. Mái tóc màu nâu dài mềm mại thả trên vai, làm nổi bật gương mặt vô cùng tuyệt đẹp.
Đôi mắt đào hoa giống như cất giấu một cái biển rộng xanh thẳm, làm người nhìn một cái nhịn không được trầm mê. Lại nhìn kỹ lần nữa con ngươi kia thế nhưng cũng là giống màu xanh thẳm của biển. Mũi thẳng tắp thanh tú, dáng môi xinh đẹp, ngay cả chính cậu đều nhịn không được muốn hôn một cái.
Khẩn cấp nhìn xuống thắt lưng là một cái đuôi cá to. Vẩy cá xác thực là màu xanh ngọc, ở dưới ánh đèn màu vàng ấm áp tản ra ánh sáng giống như màu của bảo thạch. Đuôi cá rất dài, đồng nhất bung ra giống như đuôi khổng tước làm quạt lông. Đây là một con nhân ngư cực phẩm!
Khôi phụ thể lực Diệp Tịch Lan bò ra khỏi bồn tắm lớn. Vừa rời khỏi nước cái đuôi cá liền biến thành hai chân xinh đẹp trắng nõn như ngọc. Hai chân thon dài mà tinh tế, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ.
Cậu phát hiện sau khi mình phân hóa so với trước kia cao hơn mười mấy cm. Nguyên bản cậu chỉ có 1m65, sau khi hoàn thành quá trình phân hóa ít nhất đạt tới 1m79. Thử hỏi ai mà không thích mỹ nhân?
Bộ dạng xinh đẹp như vậy, đừng nói nhân vật phản diện trong nguyên tác vì thiếu niên mà si mê. Cho dù là bản thân Diệp Tịch Lan cũng nhịn không được khuynh đảo.
- ------------------------------------------------------------------------
*Chỉ cây dâu mắng cây hòe: ý là dùng chuyện này để nói xéo chuyện kia.
*Tái kiến: gặp lại
Kết thúc chương 2.