Chung Ninh đứng ở bên ngoài, cuộc họp bên trong đã sắp kết thúc. Cậu loáng thoáng nghe được Chung Ý nói: “Tiểu Trần, đi ra bên ngoài xem có ai ở đó không.”
Chung Ninh lập tức luống cuống, sợ bị bọn họ tính sổ vậy nên rời đi trước, lùi lại một bước thì vẫn tốt hơn là bây giờ bị bắt ở cửa.
Tiểu Trần mở cửa, phát hiện không có người nào thì có chút hoang mang quay trở về.
“Chung tổng, bên ngoài không có ai cả.”
“Ừm.” Chung Ý lên tiếng, coi như là chấp nhận lời nói của cậu ấy, cũng không nhắc lại nữa.
Chung Ý trải từng tài liệu chứng cứ ra cho hội đồng quản trị xem: “Bây giờ các vị còn có ý kiến gì với dự án này nữa không?”
“Chuyện này……” Mọi người quả thật không còn lời nào để nói, điều quan trọng nhất bây giờ là truy hồi số tiền bị chuyển đi kia.
Chung Ý nhìn vẻ mặt của mọi người, biết rằng mọi chuyện đã rõ ràng ra ánh sáng, quyết định rằng sẽ tiếp tục tiến hành dự án này, còn chuyện của Chung Ninh, cậu cũng sẽ tự mình thanh toán hết với cậu ta.
“Được rồi, tan họp.” Chung Ý dẫn theo Tiểu Trần đi ra ngoài trước, lưu lại một đống người á khẩu không trả lời được, việc này xử lý nhanh chóng như thế, kết quả cũng rất hoàn hảo, khiến cho một nhóm người phải ép xuống những tâm tư không nên có.
“Chung tổng, chuyện giám đốc Chung…” Tiểu Trần dò hỏi Chung Ý về cách xử lý Chung Ninh.
“Bây giờ chuyện chuyển quỹ tài chính ra bên ngoài vẫn là do Ngô Cường làm, không có liên quan quá lớn đến Chung Ninh, hiện tại nên xem số tiền kia chuyển vào đâu.” Suy nghĩ của Chung Ý chuyển qua vài lần, những việc này vẫn chưa thể gấp gáp được.
“Trước tiên đi giải quyết Ngô Cường đã.” Chung Ý phất phất tay, ý bảo Tiểu Trần đi xuống trước.
“Vâng ạ.” Tiểu Trần được lệnh đi ra ngoài trước.
Ngô Cường có chút ngơ ngác, đến tận lúc cảnh sát tìm được cậu ta, nói cậu ta tham ô tiền của công ty thì vẫn ngẩn người không biết gì.
“Không phải vậy đâu, tôi……” Ngô Cường hết đường chối cãi, số tiền kia cậu ta cũng chưa nhìn thấy hình, đó còn không phải là vì nhận được lệnh của Chung Ninh sao.
“Cho tôi gọi điện thoại trước được không?” Ngô Cường cũng bất chấp cảnh sát có đồng ý hay không, vội vàng gọi điện thoại.
“Có chuyện gì?” Giọng nói lạnh nhạt của Chung Ninh truyền đến, còn mang theo một chút nôn nóng.
Ngô Cường kể ngắn gọn chuyện cảnh sát tới tìm mình: “Ừm, tôi biết rồi, đến lúc đó sẽ tìm người cho cậu.”
“Chính là ——” Ngô Cường còn chưa nói xong, Chung Ninh liền cúp điện thoại.
“Đã xong chưa? Số tiền này không thấp đâu, cậu nên theo chúng tôi về đồn một chuyến.” Cảnh sát nhìn thấy Ngô Cường gọi điện thoại xong thì thúc giục cậu ta.
Ngô Cường xám xịt bị cảnh sát dẫn đi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt gục xuống, cúi đầu không nói một lời.
***
Chuyện của Chung Ninh vẫn còn cần chút thời gian, nhưng mà vấn đề dự án đã ổn thỏa rồi, Chung Ý thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay vẫn bận rộn như thường, nhưng mà so với hôm qua thì đã rảnh rỗi hơn rất nhiều, đến gần giờ tan ca Hải Trường Vũ gửi tin nhắn tới:
“Hải Trường Vũ: Sắp tan ca chưa?”
Chung Ý trả lời bằng hình con một mèo nhỏ gật đầu. Rất nhanh, Hải Trường Vũ đã trả lời một câu: “Hải Trường Vũ: Anh tới đón em.” Trong giọng nói mang theo sự chắc chắn không cho phép từ chối.
Từ sau khi ở bên nhau, bất kể là lúc nào thì Hải Trường Vũ đều sẽ kiên trì đến đón cậu, rõ ràng nhà cậu rất gần, ngược lại Hải Trường Vũ còn xa hơn cậu một chút nhưng mà Hải Trường Vũ vẫn kiên quyết tới đón cậu. Chung Ý thầm suy nghĩ trong lòng, khoé miệng cũng tươi cười ngọt ngào.
Chờ đến khi lên xe, Hải Trường Vũ dịu dàng cài dây an toàn cho cậu: “Mọi chuyện đã được giải quyết cơ bản rồi chứ?”
“Ừm.” Chung Ý gật đầu: “Về nhà thôi.” Bất tri bất giác, căn chung cư nho nhỏ kia đã trở thành tổ ấm bé xinh của hai người.
“Phùng Vũ: Chung thiếu gia, gần đây Tiểu Viễn có tìm cậu không?”
Vừa bước vào nhà, Chung Ý nhìn thấy tin nhắn này, vừa xem liền nhướng mày, sao Phùng Vũ lại liên lạc với cậu?
Mấy hôm trước không phải hai người bọn họ ầm ĩ chia tay rồi sao? Chung Ý còn nhớ rõ mấy lời chửi mắng mà Lưu Viễn San trào phúng ở trong group chat của bọn họ. Vốn dĩ lúc trước có group này, sau đó lại thêm Phùng Vũ vào, khi biết được hai người bọn họ đã chia tay thì mọi người cũng không tiện kick cậu ta ra ngoài.
Lâm Huyền nghĩ một lúc rồi lại lập một group chat khác, Lưu Viễn San khóc lóc kể lể ở trong đó một lúc lâu, mắng Phùng Vũ không tin cậu ấy, cũng mắng bản thân vì đã quá xúc động.
“Xa Xa Xa Không Đủ: Các cậu nói xem tôi có phải là thằng ngu ngốc hay không, đã đến nước này rồi mà vẫn suy nghĩ về anh ấy, rõ ràng là tôi đề nghị chia tay trước mà…”
“Huyền Huyền Tử: Ai nha, hai cậu như thế này thì có lẽ không quá mấy ngày là sẽ làm lành thôi. 【 xem diễn.jpg】”
“Xa Xa Xa Không Đủ: Không được… Có làm lành rồi cũng sẽ cãi nhau thôi, thật sự rất mệt mỏi…”
“Nhất Nhất Một: 【 ôm một cái.jpg】”
……
Lâm Huyền xem một lúc là thấy thật sự quá chán, hai người họ lại tiếp tục an ủi thêm lát nữa, Lâm Huyền vì muốn điều chỉnh tâm tình của mấy người bạn mà còn kể chuyện cười cho bọn họ.
“Huyền Huyền Tử: @Mọi người có một ông già họ Thiết, đã hơn 60 tuổi rồi, trên người không có một cọng lông nào, hỏi ông ta mắc bệnh gì?”
“Xa Xa Xa Không Đủ: Vắt cổ chày ra nước?”
“Nhất Nhất Một: Bệnh gì?”
Hai người đều tỏ vẻ nghi hoặc, vì muốn tình chị em kiên định nên lúc trước khi lập group này, Lâm Huyền cũng không add Vương Mông vào, chỉ có ba người bọn họ thôi.
“Huyền Huyền Tử: Lão thiết không tật xấu! Ha ha ha ha ha ha……”
“Xa Xa Xa Không Đủ:……”
“Nhất Nhất Một:……”
“Xa Xa Xa Không Đủ: Tôi vẫn còn đang đau lòng, xin cảm ơn 【 Mặt cười vàng rực 🙂🙂🙂.jpg】”
“Huyền Huyền Tử: Xin lỗi nha, nhưng mà các cậu không thấy buồn cười à? Ha ha ha……”
Chung Ý thấy tức cười, còn cho Hải Trường Vũ xem lịch sử trò chuyện.
***
Bây giờ nhìn thấy tin nhắn này của Phùng Vũ, ý tứ là hai người bọn họ vẫn còn chưa quay lại.
Xuống xe, hai người đi về phía cửa, Chung Ý vừa xem điện thoại vừa thầm suy nghĩ, không chú ý tới Hải Trường Vũ ở phía trước bỗng dừng lại.
Đột nhiên không kịp phòng bị mà đυ.ng vào tấm lưng rắn chắc của Hải Trường Vũ: “Chú ý một chút.” Hải Trường Vũ chuẩn bị mở cửa, không ngờ rằng bé ngốc phía sau lại đυ.ng phải mình, quay đầu lại nhìn thấy trên vầng trán trắng mịn như tuyết của Chung Ý bị đỏ lên một chút.
Hải Trường Vũ vươn tay xoa xoa. “Không có việc gì đâu, mau mở cửa đi.” Cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của Hải Trường Vũ đang xoa trán mình, Chung Ý cười cười: “Không có việc gì đâu mà.”
“Nhưng mà tại sao Phùng Vũ lại hỏi em gần đây Viễn San có liên lạc với em không chứ?” Thấy Hải Trường Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, Chung Ý bước theo phía sau lẩm bẩm.
“Phùng Vũ?” Hải Trường Vũ lập tức lặp lại cái tên đó.
“Đúng vậy.” Chung Ý gật đầu, cởi bộ quần áo nặng nề trên người ra, thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, cảm giác như sắp có tuyết rơi.
“Vẫn chưa dỗ được Lưu Viễn San về sao?” Hải Trường Vũ nhớ lại gần đây Phùng Vũ ở công ty luôn phạm sai lầm, lúc mở họp còn hay ngây người, bản thân anh cũng đã ngầm nhắc qua vài lần với cậu ta nhưng tinh thần vẫn không tốt hơn chút nào, xem ra lần này thằng nhóc kia là thật lòng rồi.
Chung Ý vẫn chưa trả lời tin nhắn của Phùng Vũ, suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp lại một câu:
“Nhất Nhất Một: Không liên lạc gì cả, sao vậy?”
“Phùng Vũ: À, không có gì đâu.”
Chung Ý có chút không hiểu nổi, nhìn thấy cậu ta không tiếp tục hỏi nữa thì cất điện thoại.
Mà Phùng Vũ ở bên kia thì đang ở trong quán bar, uống say đến chếnh choáng. Thật sự là buồn bực suốt vài ngày, Lưu Viễn San vẫn luôn không về bên mình, muốn tìm cũng không tìm thấy người, Phùng Vũ lái xe lang thang không mục tiêu một lúc lâu, thấy có quán bar thì dứt khoát vào đó, một mình ngồi ở một góc, không nói gì cả, gọi rượu rồi điên cuồng uống.