“Tiểu Trần!” Chung Ý gọi một tiếng, Tiểu Trần đang ở ngoài vội vàng mở cửa bước vào.
“Chung tổng, có tôi.” Tiểu Trần nghe thấy giọng nói có chút kích động của Chung Ý thì bước nhanh hơn đến trước mặt Chung Ý.
“Cậu tìm người điều tra tài khoản của Ngô Cường cho tôi.”
“Ngô Cường?” Tiểu Trần có chút hoang mang, Ngô Cường này chẳng phải là tên thực tập sinh kia sao? Nhưng mà nếu Chung Ý đã yêu cầu thì chắc chắn có lý do, Tiểu Trần cũng đồng ý ngay lập tức.
“Vâng ạ.”
“Ok, đêm nay vất vả cho cậu rồi, chuẩn bị tan ca đi.” Chung Ý thấy bây giờ cũng đã khuya lắm rồi nên quyết định giải phóng cho Tiểu Trần.
“Vâng ạ!” Tiểu Trần nhìn thoáng qua hai người đang ở trước máy tính, nghe thấy câu mình có thể tan ca thì lập tức đáp lại một tiếng.
“Chung tổng cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
“Ừm.” Chung Ý tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại.
Nhìn thấy phản ứng này của Chung Ý, Tiểu Trần lại nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ đang ngồi bên cạnh, ờm, Hải tổng có ở đây, vậy có nghĩa là cậu ấy được đi rồi đúng không. Ha ha ha ha, cuối cùng cũng được tan ca rồi! ((ノ゚0゚)ノ~ )
Nhận thấy Tiểu Trần đi rồi, Chung Ý đảo mắt nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ, mở miệng nói: “Anh về nghỉ ngơi trước đi, em còn xem thêm lát nữa.”
“Cùng nhau.” Đôi môi mỏng của Hải Trường Vũ phun ra hai chữ, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở một bên, giống như là một khúc gỗ, khuyên nhủ thế nào cũng bất động.
“Được thôi.” Chung Ý tươi cười, trong lòng giống như vừa có một dòng nước ấm áp chảy qua, vẫn sẽ có người luôn nguyện ý ngây người ở bên cạnh cậu, cùng cậu chiến đấu với những việc khó khăn.
Đại khái được một lúc sau, Chung Ý có chút mất kiên trì, lúc nhìn đồ vật cũng trở nên mơ hồ không rõ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thời gian dài khiến cho cậu hoa mắt chóng mặt, chớp chớp mắt vài lần vẫn thấy khó chịu.
“Về nhà thôi.” Hải Trường Vũ thấy Chung Ý mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, khuyên cậu.
“Ừm.” Chung Ý nhìn thoáng qua Hải Trường Vũ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh thì gật đầu, cứ về trước đã, dù sao bây giờ cũng đã có mục tiêu rồi.
Hai người về nhà của Chung Ý ở gần công ty: “Vẫn không về nhà sao, Hải tổng?”
Chung Ý nhìn Hải Trường Vũ thuần thục lấy dép lê ra rồi ném chìa khóa lên trên ngăn tủ, cười hỏi.
“Em ở đâu thì anh ở đó.” Hải Trường Vũ bước qua cầm lấy áo khoác của Chung Ý rồi treo lên giá, thờ ơ đáp.
Chung Ý cũng để mặc cho Hải Trường Vũ hầu hạ mình, trong đầu còn thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, hiền huệ đảm đang đấy.
Sau khi tắm xong, Hải Trường Vũ ôm lấy Chung Ý nằm lên giường: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé, bảo bối.” Hải Trường Vũ theo lệ thường mà hôn lên trán Chung Ý, thấp giọng chúc ngủ ngon.
“Ừm…Ngủ ngon.” Chung Ý không mở nổi mắt, nhưng nghe được Hải Trường Vũ gọi mình là bảo bối thì mang theo nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Đêm nay Chung Ý ngủ rất ngon, buổi sáng tỉnh lại tinh thần phấn chấn.
Khi cậu thức dậy thì Hải Trường Vũ đã không còn trên giường nữa, có lẽ là lại đi chạy bộ rồi.
Chung Ý kéo màn ra, thời tiết bên ngoài không tốt lắm, bầu trời một màu xám xịt.
Nhưng mà tâm trạng của Chung Ý cũng không bị thời tiết ngoài kia ảnh hưởng đến, trong lòng còn nghĩ đến chuyện ở công ty, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Nước ấm thấm vào làn da, mang đến cảm giác thoải mái mát mẻ, Chung Ý lau mặt treo khăn lên rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Hải Trường Vũ đúng lúc bước vào: “Về rồi đấy à?” Chung Ý thấy anh mặc một bộ đồ thể thao thì biết chắc là anh đã ra ngoài chạy bộ.
“Ừm, rửa mặt xong rồi thì tới đây ăn sáng đi.” Hôm nay Hải Trường Vũ chạy xa hơn một chút, lúc ngang qua tiệm bánh bao mà Chung Ý thích thì mua một ít về.
“Được.” Chung Ý chú ý tới túi đồ trên tay Hải Trường Vũ, cái logo kia vô cùng quen thuộc, đó chẳng phải là của cửa hàng bánh bao mà mình rất thích à?
Chung Ý đi theo Hải Trường Vũ vào phòng bếp, thấy anh đang lấy bánh bao ra xếp lên đĩa: “Để em làm cho.” Chung Ý vươn tay nhận chiếc đĩa.
Sau khi đặt đĩa bánh bao trắng trẻo mập mạp lên bàn, Chung Ý thấy Hải Trường Vũ vẫn chưa ngồi xuống nên ngẩng đầu lên nhìn anh vài lần, Hải Trường Vũ đang quay lưng về phía Chung Ý, trên tay còn đang bận rộn gì đó.
Chung Ý: “?” Anh ấy đang làm gì thế nhỉ?
Chung Ý nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của Hải Trường Vũ, cơ bắp trên tay lên xuống phập phồng theo động tác của anh, Chung Ý nhìn đến thất thần.
Chờ đến lúc Hải Trường Vũ đặt ly sữa bò tới trước mặt câụ, Chung Ý mới sực tỉnh lại, lập tức hít một hơi, suýt chút nữa lại bị sặc nước miếng: “Khụ khụ……”
“Không sao chứ?” Hải Trường Vũ vỗ lưng Chung Ý.
“Không sao, không sao đâu!” Chung Ý phất phất tay, ý bảo mình không sao cả.
“Được rồi, mau ăn đi, lát nữa còn phải đi xử lý công việc nữa.” Hải Trường Vũ thấy cậu không còn ho nữa thì gắp cho cậu một cái bánh bao.
“Ừm.” Ngón tay thon dài của Chung Ý cầm lấy đôi đũa, gắp chiếc bánh bao lên, cái miệng nhỏ từ từ nhấm nháp, mang theo sự dịu dàng và thong dong trời sinh.
Chiếc bánh mềm mại với nước sốt thơm lừng, vỏ bánh được làm rất mỏng, Chung Ý ăn vài cái mới dừng lại, uống thêm ly sữa nữa thì bữa sáng hoàn mỹ mới xem như kết thúc.
“Em đi làm nha.” Chung Ý thu dọn bát đũa xong, nói với Hải Trường Vũ còn đang ở trong phòng bếp.
“Ừm, lát nữa anh cũng đi, em đi làm trước đi.” Giọng nói của Hải Trường Vũ loáng thoáng truyền tới.
Chung Ý chạy đến bên Hải Trường Vũ, thấy anh vẫn còn đang bận rộn, rón ra rón rén đi tới phía sau, nhân lúc Hải Trường Vũ không chú ý thì hôn “Chụt” vào mặt anh một cái.
“Cố gắng làm việc nha, tình yêu.” Khuôn mặt cậu dần dần nóng lên, vội vàng để lại một câu rồi chạy mất.
Hải Trường Vũ đứng đờ trong phòng bếp, có chút sửng sốt, cảm giác như trên mặt mình vừa có một vật mềm mại lướt qua, không kìm được mà vươn tay sờ sờ mặt, khóe miệng cũng cong lên, đáng yêu quá.
Mà người đáng yêu nào đó thì đang bước nhanh vào công ty: “Thế nào? Có manh mối gì chưa?” Chung Ý vừa bước vào liền thấy Tiểu Trần vừa cúp điện thoại.
“Ngô Cường quả thật có vấn đề.” Tiểu Trần vừa nghe thấy tin tức này thì cũng không dám tin, một thực tập sinh không có bất cứ cái gì như Ngô Cường sao lại có liên quan đến Chung Ninh được chứ.
“Tốt lắm.” Có bước đột phá rồi!
Sau buổi sáng bận rộn, cuối cùng Chung Ý cũng điều tra ra được vài thứ, số tiền kia đúng là không ít đâu.
“Triệu tập họp hội đồng quản trị.” Chung Ý phân phó.
“Vâng.” Tiểu Trần thu dọn tài liệu lại.
***
“Họp cái gì chứ? Cậu ấy đã giải quyết được chuyện xảy ra gần đây rồi à?”
“Tôi tin tưởng vào năng lực của Chung tổng.”
“Sợ là không giải quyết được nên mới triệu tập chúng ta tới đây cùng nhau thảo luận tìm cách đấy.”
“Vốn dĩ là hai ngày thì có chút hơi quá rồi…”
……
Chung Ý còn chưa tới, mấy người trong phòng họp đã rì rầm trò chuyện, mọi người bắt đầu thấp giọng thảo luận, có người tin tưởng vào Chung Ý, cũng có không ít người cảm thấy cậu chẳng có tài cán gì.
“Chung tổng tới.” Không biết là ai hô lên, phòng hội nghị lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người chàng thanh niên trước cửa, một thân tây trang màu đen khiến làn da của cậu trắng đến phát sáng, khí chất cũng càng trở nên nhu hòa, nhưng trong ánh mắt đen láy lại mang theo vài phần trầm tĩnh và quyết đoán, quanh người cậu giống như có một dòng mị lực khiến người ta say mê, vô cùng rung động lòng người.
“Cộp.” Có người không cẩn thận nhìn ngắm chàng trai đến ngây người, chiếc bút trong tay rơi ra rồi nện xuống sàn nhà, phát ra một tiếng không nhỏ trong không gian an tĩnh, cũng kéo lại suy nghĩ của mọi người.
“Hôm nay gọi các vị tới đây mở cuộc họp là để nói về chuyện dự án.” Chung Ý ngồi phía trên, nhìn lướt qua người trên chiếc bàn tròn trong phòng họp. Hửm? Chung Ninh không ở đây sao?
Mọi người nhìn Chung Ý, ý bảo cậu nói tiếp: “Dự án quay vòng tài chính xuất hiện vấn đề, nguyên nhân cũng không phải xuất phát từ bản thân dự án mà là vì có người đã chuyển nó ra ngoài, dẫn đến chuyện quỹ tài chính xuất hiện chỗ trống.”
“Cái gì?!”
Mọi người cả kinh, quay mặt lại nhìn nhau, cái gì gọi là có người chuyển ra ngoài, là ai vậy? Mọi người bắt đầu tự hỏi.
“Chung tổng, cậu không cần nói vấn đề của dự án thành vấn đề tài chính bị người ta chuyển đi. Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, dự án này là không được, nếu vận hành nó thì sớm hay muộn cũng sẽ dẫn tới lỗ vốn. Trừ phi cậu cho chúng tôi một đáp án, rốt cuộc kẻ đã chuyển tài chính đi là ai?” Trong phòng họp vẫn là có người tỏ vẻ không phục.
“Đúng vậy……” Không ít người cũng đồng thanh.
Có lẽ là bởi vì người còn chưa tới đông đủ nên cửa phòng họp chỉ hờ khép, âm thanh trong phòng có thể truyền ra bên ngoài, Chung Ninh đang đứng ở cửa phòng họp, vừa định đẩy cửa bước vào thì nghe thấy Chung Ý nói có người đã chuyển tài chính đi thì trong lòng chợt lạnh xuống, bàn tay đang muốn gõ cửa cũng phải dừng lại.
Bị phát hiện rồi à? Trong lòng Chung Ninh đang vô cùng hoảng loạn. Không thể nào có chuyện đó đâu, số tiền đó đều nằm trong tài khoản của Ngô Cường rồi mà.
Nhưng mà lúc này Chung Ninh cũng không dám tùy tiện bước vào, cứ đứng yên ở cửa, tiếp tục nghe bọn họ nói.
“Mọi người tạm thời khoan nóng nảy.” Chung Ý nhìn thấy mọi người bắt đầu thảo luận thì gõ tay vào mặt bàn, ý bảo mọi người yên tĩnh: “Có chút chuyện, tai nghe không bằng mắt thấy.” Chung Ý ra hiệu cho Tiểu Trần đưa chứng cứ mà họ điều tra ra được phát cho mọi người.
“Cái này……” Mọi người ngay từ đầu không cho là đúng, nhưng càng xem phía sau càng kinh hoảng, những lịch sử trò chuyện, còn có đoạn ghi âm này nữa, sao Chung Ý có thể điều tra ra được chứ? Mọi người bắt đầu cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tự thấy may mắn vì ngày thường mình cũng không làm ra chuyện gì khác người.
“Mọi người đều xem xong rồi chứ?” Chung Ý tươi cười hỏi: “Có ai còn cảm thấy đó là vấn đề của dự án nữa không?”
“Chung tổng quả nhiên vô cùng nhạy bén.” Người vừa rồi còn kêu gào phản đối nhưng hiện tại lại chủ động khen Chung Ý, Chung Ý nhìn ông ta một cái, ý cười không hề chạm tới đáy mắt.
“Những chứng cứ này đủ để chứng minh rằng giám đốc Chung đã gây ra hết thảy.” Chung Ý gõ gõ vào tập tài liệu ở trong tay, hướng về phía cửa phòng họp.
“Đúng vậy, tên giám đốc Chung này còn kiếm lời vào túi ở trung gian nữa, đúng là quá khinh thường chúng ta rồi.”
“Hôm nay cậu ta còn không dám tham dự cuộc họp, chắc là chột dạ rồi .”
……
Chung Ninh ở bên ngoài nghe thấy lời này thì siết chặt nắm đấm, mình đã bày mưu tính kế lâu như vậy mà mới hai ngày đã bị Chung Ý điều tra ra rồi, trong lòng Chung Ninh cảm thấy vô cùng phẫn nộ chua xót, dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì chứ?! Dựa vào cái gì mà Chung Ý sinh ra chính là thiên chi kiêu tử còn mình và mẹ lại phải ở trong căn phòng trọ nhỏ bé cũ nát chứ?!
Dựa vào cái gì mà mình cố gắng như thế nào cũng giống như chẳng được gì, nhưng chỉ cần là Chung Ý, thì mọi thứ đều đứng về phía cậu.
Đất cũng thế, ba cũng thế, cái gì cũng thế!
Chung Ninh cực kỳ phẫn hận, có chút sợ hãi không biết tiếp theo Chung Ý sẽ làm gì với mình, lúc này sắc mặt của Chung Ninh đã trắng bệch, sau đó lại nghĩ đến chuyện vừa rồi thì nỗi sợ hãi bỗng chốc biến thành sự tức giận, khuôn mặt cậu ta đỏ lên như máu, lan tràn xuống cổ, xuyên qua khe cửa mà nhìn thẳng vào mọi người. Cùng lúc đó, đôi mắt tối sầm cũng bất chợt sáng loé lên rồi lại quay về màu đen kịt, lửa hận bùng cháy lên không thể cản lại.