Hôm Nay Đã Gói Nấm Chưa

Chương 18: Hội nghị

Đêm đó Chung Ý ngủ rất say, buổi sáng ngày hôm sau, cậu dậy cực kì sớm, ngồi duỗi người trên giường, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng nõn như bạch ngọc, thoạt nhìn tinh thần không tồi.

Đứng lên không nhìn thấy Hải Trường Vũ, Chung Ý cảm thấy có chút buồn bực, sao lại thế này? Còn chưa dậy nữa?

Chung Ý đi đến chỗ anh nhìn nhìn, phát hiện trong phòng cũng không có người.

“Chào buổi sáng.” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Chung Ý vừa quay đầu lại liền thấy Hải Trường Vũ thở hổn hển, tóc mái trên trán hơi ướt, còn có một chút mồ hôi?

“Anh chạy bộ sao?” Chung Ý nhìn thấy anh.

“Dậy sớm ra ngoài tập thể dục.” Đâu chỉ dậy sớm chứ, anh căn bản không ngủ chút nào. Tối hôm qua làm xong chuyện xấu, trong lòng lại có việc, chất lượng giấc ngủ cả đêm cũng cực kỳ không tốt. Vì thế ngủ muộn dậy sớm, tinh thần không tốt lắm, chỉ đơn giản đi ra ngoài chạy một chút.

“Được rồi, vậy anh tắm rửa đi, tôi đi xuống xem bọn họ đã chuẩn bị bữa sáng xong chưa.” Chung Ý cho anh một đường thoát, bảo anh đi tắm rửa.

“Được.”

Chung Ý nhàn nhã xuống lầu, lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của người phục vụ: “Tôi xin lỗi, Chung tiên sinh.”

“Ồ, ý của cậu là nói chuyện ngày hôm qua à, không sao.” Chung Ý không muốn so đo cái gì cả, khoát tay nói.

“Tôi thật sự xin lỗi, chuyện tối hôm qua…”

“Không nhắc đến việc này nữa, bên này của các cậu có bữa sáng gì đặc sắc?” Bây giờ mọi chuyện đều đã qua đi, Chung Ý nói sang thứ khác.

Thấy khách hàng không hề tức giận gì, nhân viên trực đêm hôm qua cũng lặng lẽ thở phào đầy nhẹ nhõm, may mắn tiên sinh này là người tốt. “Tiên sinh vui lòng đi đến nhà ăn, ở đó sẽ có chuyên gia phục vụ.” Người phục vụ kiên nhẫn trả lời Chung Ý.

Chung Ý gật gật đầu, theo chỉ dẫn bước tới nhà ăn. Sau khi Hải Trường Vũ thu dọn đồ đạc xong, anh nhìn thấy tin nhắn mà Chung Ý đã gửi.

“Đi thẳng bên trái ở đại sảnh tầng một, sau đó đi ra, tôi ở phía trước cửa sổ.”

Hải Trường Vũ tìm thấy cậu dựa trên tin nhắn trong di động.

“Chung Ý.”

Chung Ý nhìn thấy Hải Trường Vũ mặc áo sơ mi tây trang thay cho đồ tập thể dục. Người đàn ông bước tới không nhanh không chậm, quần áo trong kín kẽ, quần tây gọn gàng, vai rộng, eo hẹp, chân dài, cộng với chiều cao một mét chín và khuôn mặt lạnh lùng, ngay lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của những người đang chờ đợi bữa sáng.

Cô gái nhỏ phía trước nhìn thấy Hải Trường Vũ, trong ánh mắt toát ra sự rung động không thể che giấu được, vừa nhìn thấy liền cảm giác trong lòng có chỗ không thoải mái.

“Nhìn xem ăn gì nào.” Chung Ý đợi Hải Trường Vũ trong nhà ăn một lúc, nghiên cứu thực đơn, đang loay hoay không biết nên ăn gì thi thấy Hải Trường Vũ bước tới, liền đưa thực đơn cho anh.

“Đói bụng như thế thì sao không ăn trước đi?” Hải Trường Vũ kéo ghế ngồi xuống.

Cô gái lén nhìn Hải Trường Vũ ngồi xuống, thuận đường nhìn sang người đối diện anh, kết quả sợ đến ngây người.

!!! Người này cũng rất đẹp.

Mặc dù là loại khác với người vừa rồi, nhưng cô ấy yêu cả hai!

Tiểu vương tử tinh xảo cùng bá đạo tổng tài yyds*!

*Vĩnh viễn là Thần

“Tôi chưa nghĩ ra phải ăn cái gì, hơn nữa có nhiều món lắm, tôi cũng không phải rất đói.” Chung Ý nói.

Ăn cái gì quả nhiên là vấn đề khó nhất trên thế giới.

Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Chung Ý khi nhìn thấy thực đơn, Hải Trường Vũ mở miệng hỏi người phục vụ:

“Có ăn cháo không? Nếu vậy thì hai bát cháo hải sản, sau đó thêm cái này…”

“Cậu muốn hương vị gì?”

“Nhẹ nhất đi…”

Nhìn Hải Trường Vũ lưu loát sắp xếp đồ ăn trên bàn, trong lòng Chung Ý yên lặng giơ ngón tay cái lên với anh.

Học tập từ đồng chí Hải, ăn cơm không rối rắm, sạch sẽ lưu loát.

Ăn cơm xong, hai người vào phòng họp bàn bạc với người phụ trách thương thảo hạng mục.

“Hải tổng, đã lâu không thấy.” Ở cửa phòng họp, một người đàn ông trung niên bụng bia đi nhanh về phía trước, cười nói với Hải Trường Vũ, đôi mắt nhỏ nheo lại chỉ còn một kẽ hở.

“Vương tổng, biệt lai vô dạng*.” Hải Trường Vũ thản nhiên gật gật đầu.

*Nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ”, nhưng thường được hiểu là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc “lâu rồi không gặp”.

“Vị này là?” Chung Ý đứng ở bên cạnh, nhưng khí chất cũng không thể khiến người khác bỏ qua, Vương Ngũ Đức mở miệng hỏi.

“Thư ký của tôi.” Hải Trường Vũ thản nhiên mở miệng.

Hóa ra chỉ là một thư ký, Vương Ngũ Đức vừa định đi lên nịnh bợ, lại không nghĩ rằng chỉ là một thư ký, có lẽ trực giác của ông ta đã sai.

Đôi mắt nhỏ nhìn quanh Chung Ý thêm vài lần, bộ dạng của tiểu thư ký này cũng không tệ lắm, lại đi cùng Hải Trường Vũ, sẽ không phải là tiểu tình nhân đấy chứ.

Hải Trường Vũ chú ý tới ánh mắt của ông ta, bất động thanh sắc bước tới trước mặt Chung Ý, ngăn trở tầm mắt của ông ta.

“Vương tổng, chúng ta nói chuyện chính sự đi.” Nói xong, anh mang theo Chung Ý tiến vào phòng họp.

“Được.” Vương Ngũ Đức ngượng ngùng theo sau, buồn bực khi thấy thái độ của Hải Trường Vũ chuyển biến, vừa rồi còn tốt, tại sao biểu tình lúc này lại không ổn cho lắm.

Sau khi hội nghị kết thúc, xác định hợp tác công việc giữa hai bên, trong vài ngày tới sẽ có buổi triển lãm sản phẩm, xem như ổn định.

“Hải tổng, hợp tác vui vẻ.” Vương Ngũ Đức đưa tay về phía Hải Trường Vũ.

Ai ngờ Hải Trường Vũ không mua sổ sách của ông ta, thản nhiên nhìn một cái rồi nói với Chung Ý:

“Đã xong cả rồi, trở về đi.”

Vương tổng vẫn còn duy trì động tác giơ tay ra, một người phụ trách đi theo Hải Trường Vũ thấy ông chủ của mình đang khó khăn thì vội vàng đi lên cầm lấy tay Vương Ngũ Đức.

“Vương tổng, bên này của ngài…” Thuận tiện chuyển hướng đề tài luôn.

Trước mắt mọi người bị kẻ khác làm mất mặt, sắc mặt Vương Ngũ Đức trở nên trắng bệch, nhất thời không hiểu mình đã xúc phạm Hải Trường Vũ ở chỗ nào.

Công ty nhỏ của ông ta phát triển không dễ dàng gì, xem ra vẫn cần nghĩ lại biện pháp khác, để lại cho anh một ấn tượng tốt.

—— dải phân cách ——

Lần này có rất nhiều công ty đến đây, mọi người cùng nhau thương thảo hạng mục, gặp được dự án bản thân cảm thấy hứng thú cũng có thể đầu tư, Chung Ý đi theo Hải Trường Vũ, nhìn không ít đồ vật này nọ, thu hoạch được rất nhiều.

“Hải tổng, đây là thư mời tối nay.” Cấp dưới đưa cho Hải Trường Vũ một lá thư mời được đóng gói kỹ càng.

“Đây là cái gì?” Chung Ý cũng nhìn thấy.

“Hoạt động được tổ chức lần này sẽ kết thúc vào ngày mai, ban tổ chức định mời mọi người cùng nhau tụ họp vào đêm nay.” Hải Trường Vũ mở miệng nói.

“Anh có muốn đi không?” Chung Ý hỏi Hải Trường Vũ.

“Cậu có muốn tôi đi không?”

“...” Chung Ý phát hiện, Hải Trường Vũ dạo gần đây đã thật sự thoát ly khỏi hình mẫu tổng tài bá đạo từ lâu.

“Đi chứ đi chứ.” Chung Ý dường như đã quen với việc bị anh trêu chọc, trả lời.

“Nghe lời cậu đấy, tôi đi.”

“???” Chung Ý ném cho anh một ánh mắt mặc kệ, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu của mình.

Buổi tối tới, Hải Trường Vũ mang theo Chung Ý đi tiệc rượu.

Hai người vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ người tới. Giống như hai chiếc mắc quần áo đi dạo, bộ tây trang trông có vẻ buồn tẻ khi người khác mặc, nhưng ở trên người hai bọn họ thì một người trông thành thục có mị lực, một người tinh xảo ôn nhu.

“Hải tổng.” Vừa thấy Hải Trường Vũ đến, rất nhiều người đi lên nói chuyện với anh, lập tức vây thành một vòng xung quanh.

Chung Ý đột nhiên bị đẩy ra khỏi đám đông, nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo phía trước, sau đó lùi mấy bước, đi vào góc tường.

“Một mình phải không? Anh không phiền khi tôi ngồi đây chứ.”

Chung Ý ngẩng đầu lên nhìn, là một người đàn ông rất trẻ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đầy thân thiện, đang nhìn Chung Ý.

“Cậu ngồi đi.” Chung Ý cười, trả lời.